NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Nhạc Cận Ninh để văn kiện đang cầm trong tay xuống gật đầu, sau đó quay người nhìn người phụ nữ bé nhỏ ngồi bên cạnh đang ghi chép lại cuộc họp.

Lúc nhìn thấy cô duôi người, xoay xoay cổ, gương mặt bình thản của Nhạc Cận Ninh lộ ra chút ý cười.

Những điều này đã lọt vào mắt Lý Tây Tây đang theo dõi Nhạc Cận Ninh.

Không phải chỉ là một thư kí nhỏ nhoi thôi sao? Dựa vào cái gì mà cô ta thu hút được nhiều ánh mắt của Nhạc Cận Ninh như thế? Mà cô lại đường đường là cô chủ của tập đoàn Lý thị nhưng lại chẳng thể đổi được lấy vài phần ánh mắt của Nhạc Cận Ninh, chẳng lẽ cô lại không bằng cả một thư kí nhỏ sao?
Nghĩ đến đây, Lý Tây Tây âm thầm ghi nhớ Niệm Ninh trong lòng.

Sau đó, Lý Tây Tây không nhìn Niệm Ninh nữa, đem toàn bộ sự chú ý đặt lên người Nhạc Cận Ninh, vẻ mặt tươi cười nói: “Giám đốc Nhạc, anh xem anh vừa mới bàn bạc với ba tôi lâu như vậy, anh có muốn tôi cho người pha giúp anh một ly café không? Uống để nâng cao tỉnh thần.


Nhạc Cận Ninh đến nhìn cũng thèm nhìn Lý Tây Tây, mặt mày lãnh đạm nói: “Tùy cô.


Lúc trước Nhạc Cận Ninh lạnh lùng, Lý Tây Tây có thể lý giải là do tính cánh của anh vốn thế.

Nhưng bây giờ cô lại không cảm thấy như vậy, anh đối với người thư kí bên cạnh rất dịu dàng, chỉ có đối với cô là lạnh lùng mà thôi.


Nghĩ đến điều này cô không cam tâm, thế nhưng lại vẫn phải bảo toàn hình tượng dịu dàng đẹp đế của mình, ngước nhìn về phía Niệm Ninh nói: “Thư kí Niệm, tôi cũng pha cho cô một ly café nhé?”
Cô rất muốn biết thư ký nhỏ này có cái gì đặc biệt.

“ĐƯỢC……….

.

Vì Niệm ninh đang muốn đồng ý thì đúng lúc này…
“Lấy cho cô ấy một ly sữa nóng là được” Nhạc Cận Ninh cắt đứt lời nói của Niệm Ninh nói, “Chẳng lẽ em quên bản thân bị viêm dạ dày rồi?”
“Được…………… Lý Tây Tây nghe lời nói của Nhạc Cận Ninh gương mặt hiện chút xấu hổ, thế nhưng rất nhanh lại cười, làm theo lời của Nhạc Cận Ninh.

Sau khi Lý Tây Tây đi ra khỏi phòng họp thì bên trong chỉ còn có Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh.

Niệm Ninh có chút trách cứ Nhạc Cận Ninh nói: “Anh là một tổng giám đốc, anh có thể ngừng quan tâm đến thư ký nhỏ như em không?”
Cô có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt của Lý Tây Tây chỉ hận không thể đem cô băm nát.

Nhạc Cận Ninh lơ đễnh: “Vậy thì sao? Người ngoài đã sớm biết thân phận của em, nửa cuộc họp này vẫn chưa muộn.



Trong lúc nói chuyện, Nhạc Cận Ninh đứng dậy đi qua bên ngươi Niệm Ninh.

“Ngừng! Lý Tây Tây sẽ sớm quay lại, bây giờ anh….

.

tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút sẽ tốt hơn so với….

.

đúng, ngoan ngoấn một chút.

” Niệm Ninh lập tức quát ngừng.

Tuy nói là người khác sớm muộn gì cũng biết thân phận của cô thế nhưng dù sao hiện tại vẫn đang ở trong phòng họp, thân phận của cô vẫn là thư ký của anh, vẫn nên kiềm chế một chút sẽ tốt hơn.

Niệm Ninh vừa mới nói xong câu đó, Lý Tây Tây đã từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một ly café và sữa cho Niệm Ninh.

“Tổng giám đốc Nhạc, café của anh” Lý Tây Tây đem ly café để bên tay Nhạc Cận Ninh, lại chuẩn bị đưa sữa qua cho Niệm Ninh.

“Thư ký Niệm, đây là sữa của cô, cẩn thận nóng.

Lý Tây Tây đưa sữa cho Niệm Ninh.




Bình luận

Truyện đang đọc