NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Ông Lý giận dữ nói, “Ngu ngốc, con đang nói năng linh tỉnh cái gì vậy, nhanh chóng xin lỗi Nhạc thiếu và cô Niệm đi, nếu không, sau này tao sẽ không nhận đứa con gái là mày nữa! !!”
Nghe thấy Tổng giám đốc Lý nói sau này không nhận mình nữa, sắc mặt Lý Tây Tây thay đổi, cô ra nhìn ra được, ba mình đang rất nghiêm túc, nếu như cô ta không xin lõi, ba thật sự sẽ không nhận mình nữa.

Đến lúc đó, cô ta sẽ không còn gì nữalII
Nghĩ đến điều này, Lý Tây Tây mặc dù trong lòng không hề muốn mở miệng, nhưng cũng chỉ có thể yếu ớt nói xin lỗi, “Xin lỗi…”
Hai từ “ xin lỗi “ này, cô ta dường như đã phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được.

Nhạc Cận Ninh lại không muốn – nhận câu xin lỗi này của Lý Tây Tây, nói từng từ từng câu, “Ai nói cho hai người, người khác xin lỗi tôi thì tôi nhất định phải chấp nhận? Nếu như xin lỗi có tác dụng, vậy thì trên đời này còn cần cảnh sát với luật sư làm gì?”
Tổng giám đốc Lý nhìn khuôn mặt vô cảm của Nhạc Cận Ninh, trong khoảnh khắc không biết anh ta muốn § làm gì, đành phải quay đầu nhìn Niệm Ninh ở bên cạnh xin cô giúp đỡ, hi vọng cô có thể giúp ông ta nói chuyện với Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh lúc này cũng hướng ánh mắt về phía Niệm Ninh, anh hỏi, “Niệm Ninh, hỏi em vài câu, em cảm thấy Lý Tây Tây thực sự muốn xin lỗi không?”
“Không có…” Cô lắc đầu, ánh mắt hiện tại của Lý Tây Tây rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống cô, nào có ý xin lỗi gì?

Từ đầu tới cuối, Lý Tây Tây không hề thật tâm hối hận.

Nếu không phải Tổng giám đốc Lý bắt ép, cô ta có lẽ ngay cả một câu xin lỗi cũng sẽ không nói.

Ặ Nhạc Cận Ninh cong khóe miệng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Tổng giám đốc Lý, “Bà xã tôi cũng nhìn được ra, con gái ông không phải thực sự muốn xin lỗi, Nhạc một sai lâm lớn như vậy rồi mà còn không biết ăn năn hối lỗi, kiểu người gây hại cho xã hội này, giữ lại dường như không có ích lợi gì.


Ý tứ trong lời nói của Nhạc Cận Ninh đã rất rõ ràng rồi, chuyện này không hề kết thúc dễ dàng như vậy được.

Tổng giám đốc Lý nhất thời hoảng loạn, ông ta ngập ngừng hỏi, “Cái này…
cái này Tổng giám đốc Nhạc, ý của cậu là?”
Ông ta muốn Nhạc Cận Ninh cho ông ta chút gợi ý, rốt cuộc phải làm sao mới có thể tha thứ cho bọn họ.


Trong lòng Lý Tây Tây cũng lập tức có một chút hoảng sợ, cô ta vốn dĩ tưởng rằng, Nhạc Cận Ninh cho dù tức giận, cũng sẽ không làm gì cô ta, cùng lắm là chỉ mắng hai câu, sau đó chấm dứt hợp tác, khiến cô ta mất mặt mà thôi.

Nhưng bộ dạng vừa nấy của anh ta, dường như… : Không phải có ý đói ! 1 Nhạc Cận Ninh lạnh lùng nói, “Tôi nói rồi, không thể giữ lại, nhưng mà chết thì đơn giản quá, bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy, tôi làm sao có thể xả giận thay vợ mình đây?”
Lý Tây Tây nhìn Nhạc Cận Ninh lạnh lẽo tàn nhẫn trước mặt, ánh mắt cô †a nhìn anh, không còn là ánh mắt tôn thờ tình yêu như trước nữa, mà là kinh SỢ.

Nhạc Cận Ninh lúc này, giống như ác ma từ địa ngục đi ra vậy.

“Vậy anh muốn thế nào?” Lý Tây Tây run rẩy hỏi.

Tổng giám đốc Lý nghe thấy những gì Nhạc Cận Ninh nói, không biết trong lòng anh đang tính toán điều gì, cũng chỉ có thể yên lặng nghe anh nói trước.

“Rất đơn giản, cô suýt chút nữa dìm chết người ta, vậy thì cũng dùng cách như vậy để cô trải nghiệm cảm giác gần bị chết đuối là như thế nào đi.

” Nhạc Cận Ninh gọi điện thoại kêu hai vệ sĩ tới, đơn giản ra lệnh cho bọn họ, khi nói ánh mắt luôn nhìn Lý Tây Tây ở bên cạnh.




Bình luận

Truyện đang đọc