NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Bắt gặp dáng vẻ ngây người của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh cho rằng cô đang cố tình trốn tránh câu này, lập tức có chút bất mãn nhéo cái mũi nhỏ nhắn của cô: “Không muốn trả lời sao?”
“Làm gì có, anh bớt tự luyến lại đi, em làm gì thích anh chứ.

” Niệm Ninh ổn định tinh thần, trong lòng cô hoảng hốt, lập tức quay đầu sang chỗ khác, theo bản năng phủ nhận.
Rõ ràng là thích mà còn không dám thừa nhận! Nhạc Cận Ninh hơi nhướn mày, còn ngang bướng như vậy.

Quả nhiên vấn là một con mèo nhỏ.
Nhưng chỉ có kiểu mèo như vậy, mới có thể khiến cho người khác có một loại cảm xúc muốn chỉnh phục.

Nhìn dáng vẻ ngoan cố của cô, ngược lại Nhạc Cận Ninh cũng không vội, cô gái nhỏ này cũng không phải là đối thủ của anh.
Anh có rất nhiều cách, nghiêm hình bức cung’ đối với Niệm Ninh, nên cũng không sợ cô không thừa nhận.

Ngẫm thấy vậy, Nhạc Cận Ninh vô cùng mờ ám đưa tay vuốt v e khuôn mặt cô, uy hiếp nói, “Thật sự không thích anh sao? Hả? “
“Dừng lại!” Niệm Ninh theo bản năng đè bàn tay Nhạc Cận Ninh lại: “Em……Em thích anh được chưa hả?
Cô biết rõ ý định của Nhạc Cận Ninh, nếu chỉ bằng một câu nói là có thể giải quyết được chuyện này, thì cô cũng đâu cần tự làm khó mình làm gì.

Hơn nữa, chẳng qua là cô chỉ nhất thời chịu khuất phục dưới sự uy hiếp của của ai đó thôi sao.
Nhạc Cận Ninh nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Niệm Ninh, không kìm lòng được vươn tay ôm lấy gương mặt cô, vuốt v e.

Niệm Ninh thấy động tác Nhạc Cận Ninh, đột nhiên cũng không rõ là anh đang định làm gì.
” Cô vừa muốn mở miệng cất lời, thì đã bị người nào đó thừa dịp tiến vào.
Đến khi Niệm Ninh kịp phản ứng lại, thì Nhạc Cận Ninh đã hôn xuống rồi, căn bản không có cách cưỡng lại được, chỉ có thể bị động thừa nhận.
Không biết trôi qua bao lâu, Niệm Ninh cảm giác như mình bị Nhạc Cận Ninh hôn đến thở không nổi nữa, thì Nhạc Cận Ninh mới chịu thả cô ra.

“Hờ hờ hờ……’ Niệm Ninh thở hồng hộc lấy lại không khí.
Nhạc Cận Ninh nhìn gương Niệm Ninh đỏ bừng lên, dáng vẻ xinh đẹp như hoa.

Trong mắt như có mưa bão gió cuốn, muốn nuốt luôn Niệm Ninh vào bụng mình.

: Nhưng bây giờ vẫn chưa được! Hôm nay anh còn có một cuộc họp quan trọng cần phải mở, nên chỉ có thể đành tiếc nuối buông tha cô.
“Hôm nay tạm tha cho em vậy, vừa nãy chẳng qua chỉ là thu chút tiền lãi mà thôi, lần sau đừng hòng anh dễ dàng buông tha cho em.

” Nhạc Cận Ninh đè nén ngọn lửa trong cơ thể mình lại, anh phải cố gắng kiềm chế mới có thể thả Niệm Ninh ra.
Anh nhanh chóng sửa soạn lại rồi đi xuống lầu.

Nhìn bóng lưng đi khuất của anh, trái tim Niệm Ninh vẫn còn đập ‘thình thịch không ngừng, khi nãy cô thật sự cho rằng Nhạc Cận Ninh sẽ…Không những cô không thấy phản cảm, mà trái lại còn có chút mong chờ.
Cho nên, cô cũng buộc phải thừa nhận rằng, cảm xúc của của cô đối Nhạc Cận Ninh không chỉ đơn thuần là biết ơn.
Cô…Trong lòng cô có anh! Cô đã thích Nhạc Cận Ninh! Cô không có mang thai, hơn nữa cũng đã gả cho Nhạc Cận Ninh, bọn họ là vợ chồng, chỉ thiếu một cái hôn lễ mà thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc