NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 485

Hay là anh cứ đi làm trước đi, nếu anh lo lắng cho đứa bé thì em có thể nói chú Vương ở em đi khám cũng được.” Niệm Ninh nói xong thì lập tức xoay người trở về tìm chú Vương.

Nhạc Cận Ninh chạy nhanh đến trước mặt Niệm Ninh rồi kéo tay cô, tay còn lại thì mở cửa xe ra rồi nói: “Chuyện ở công ty không cần gấp, anh nói rồi, em tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đi thôi. Nếu em xảy ra chuyện thì anh sẽ bị ba đánh gấy chân đây.”

Niệm Ninh thấy bộ dạng này của anh thì cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, tâm trạng vốn dĩ không được tốt của cô cũng trở nên vui vẻ hơn.

Có điều nếu anh đã nói như vậy, cô mà còn không leo lên xem thì không gì, anh cảm thấy mình vô cùng “Khoan hồng độ lượng”, sau đó anh chỉ ngồi vào xe rồi lái đến bệnh viện.

Trong chốc lát cả hai đã đến bệnh viện, gia đình của Nhạc Cận Ninh cũng nắm trong tay cổ phần trong bệnh viện này, vì vậy anh có thể trực tiếp sử dụng dịch vụ của bệnh nhân V.I.P mà không cần phải hẹn trước với bác sĩ.

Thế nhưng anh lại bị Niệm Ninh ngăn cản lại mà hỏi: “Hôm nay thật sự anh không bận sao? Một chút cũng không hả?”

Nhạc Cận Ninh không hiểu vì sao cô lại hỏi những thứ này, nhưng mà anh vân gật đầu: “Thật sự không bận mà, có chuyện gì hả?”

Niệm Ninh lắc đầu: “Không có gì, nếu anh không bận thì chúng ta qua kia trước đi.”

Nhạc Cận Ninh nhìn theo ánh mắt của Niệm Ninh thì thấy chỗ đó là nơi đăng ký khám bệnh, anh lập tức nói: “Trước đây chúng ta vẫn dùng dịchvụ V.I.P mà, không cần phải đi đăng ký trước đâu, nếu đi đến đó không phải là đang tự rước phiền phức vào người sao?”

Niệm Ninh cũng không thèm nghe anh trình bày thêm, cô kéo anh tới bên kia rồi bắt đầu xếp hàng: “Anh không bận gì thì cứ nghe em, thật ra việc xếp hàng để khám bệnh cũng là một điều thú vị đó.”

Thú vị sao?

Nhạc Cận Ninh cũng không hiểu ý của Niệm Ninh là gì, chẳng qua anh vẫn nghe theo lời cô mà xếp hàng.

Đăng ký xong thì hai người ngồi xuống ghế chờ đến lượt khám của cô.

“Chúng ta phải chờ đến bao lâu?”

Nhạc Cận Ninh thấy số mười ba trên cái phiếu thì thắc mắc hỏi, rốt cuộc là có bao nhiêu người đến đây khám bệnh vậy?

“Anh vội cái gì chứ? Em thật sự không có sao, anh xem kìa.” Niệm Ninh chỉ chỉ một đôi vợ chồng trẻ mới bước ra từ trong phòng khám.

Nhạc Cận Ninh hỏi lại: “Là cặp mới từ phòng khám ra á hả?”

Niệm Ninh gật gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, thật ra trước đây em đã từng mơ ước sau này có cuộc sống như vậy đó. Anh có nhìn ra được cái gì từ hai người kia hay không?”

“Người phụ nữ kia hình như mang thai được năm sáu tháng rồi.” Nhạc Cận Ninh trả lời.

Niệm Ninh gật gật đầu, cô chờ xem anh sẽ nói gì tiếp, thế nhưng chờ mãi mà anh vẫn không nói gì.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Hết rồi hả?”

“Còn có cái gì nữa sao?” Nhạc Cận Ninh hỏi lại.

Niệm Ninh miễn cưỡng nói: “Anh xem quần áo của bọn họ đi, cũng không phải đồ đắt tiền, nhưng mà trên mặt bọn họ lại trông vô cùng hạnh phúc, không có tí gì gọi là buồn bã cả. Lúc hai người bước ra từ phòng khám, người đàn ông kia luôn cẩn thận che chở vợ của mình, chứng tỏ quan hệ vợ chồng của bọn họ cực kỳ tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc