NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


“Đang đợi tôi à?” Anh cố tình hỏi.
Niệm Ninh không nghĩ Nhạc Cận Ninh biết mình cố ý chờ anh, để tránh anh quá đắc ý, vì vậy cô phản bác: “Tôi không thèm, tôi chỉ không biết bà nội đang ở phòng nào thôi.”
Nhạc Cận Ninh thấy cô vui vẻ như vậy cho nên anh không muốn làm cô mất hứng, vì vậy anh im lặng không phá cô nữa, theo lời của cô anh nói : “Bà nằm ở tầng 17, phòng 506.”
Tầng mười bảy? Vậy người năm ở tầng 18 rốt cuộc là ai? Làm cho Nhạc Cận Ninh khi vừa từ nước ngoài về liền tới đây thăm, hơn nữa còn là hai ngày liên tiếp.
“Leng keng …” Âm thanh kêu lên báo hiệu thang máy đã dừng lại, làm gián đoạn suy nghĩ của Niệm Ninh.
Chẳng mấy chốc, họ đã lên tầng mười bảy.

Niệm Ninh nghĩ rằng mình sẽ sớm gặp được bà nội nên liên đem chuyện người bí ẩn ở tầng 18 để ra sau.
Cô đi vào phòng, liếc mắt một cái liên nhìn thấy bà nội Niệm đang cầm trên tay quyển album.
Niệm Ninh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cô dịu dàng hơn, nhẹ nhàng gọi: “Bà nội ơi!”
bà nội Niệm dừng động tác lại, theo bản năng hướng ra phía cô, hiền từ nói: “Niệm Ninh, con đã đến rồi?”

Nghe xong, trong lòng cô tràn đầy niềm vui mừng, cô không nghĩ tới hôm nay đến thăm bà bà lại tỉnh táo như vậy.

Có vẻ như việc cho bà xem thêm ảnh thực sự giúp bà phục hồi.

Sau khi bà nội Niệm nghe tiếng nói quay ra, đầu tiên bà hiền hậu nhìn Niệm Ninh sau đó liền nhìn thấy người đứng sau cô, không thể bỏ qua Nhạc Cận Ninh.
Liền nghi hoặc hỏi cô: “Niệm Ninh, người sau con là bạn của con à?”
“Anh ấy là…” Niệm Ninh khó xử nhìn Nhạc Cận Ninh, không biết nên giới thiệu thân phận của anh như thế nào.
Lúc này, Nhạc Cận Ninh đã chủ động đi về phía bà nội Niệm và khế mỉm cười: “Cháu chào bà, cháu là chồng của Niệm Ninh, tên cháu là Nhạc Cận Ninh, tha thứ cho cháu bây giờ mới có thể đến gặp bà.”
Chồng của Niệm Ninh? Đôi mắt của bà nội Niệm liền kinh ngạc.

Niệm Ninh đã kết hôn?
Bà một lúc lâu không phản ứng lại, theo bản năng nhìn về phía cháu gái, hỏi cô: “Niệm Ninh, điều cậu ta nói có đúng không?”

Niệm Ninh liếc nhìn Nhạc Cận Ninh rồi đi đến bên cạnh anh: ‘Đó là sự thật ạ, chúng cháu đã kết hôn, anh ấy là chồng của cháu ạ.” “Con bé này, sao trước kia đến không nói cho bà một tiếng.” Bà Hạ nhìn như đang trách cô, nhưng ánh mắt bà vân dừng trên người Nhạc Cận Ninh.
Bà cũng là người từng trải không biết đã có bao kinh nghiệm, bà có thể nhận ra được nét bất phàm ở Nhạc Cận Ninh, tuyệt đối không phải xuất thân từ gia đình bình thường.

Sự cao quý và thanh lịch vốn đã khắc sâu trong xương tủy anh.

Một người đàn ông xuất sắc như vậy lại là chồng của cháu gái bà.

Bà vô cùng hài lòng, khối đá trong lòng bà coi như đã được buông bỏ.
Trước ánh mắt dò xét của bà Hạ Nhạc Cận Ninh không có chút khẩn trương cùng lo lắng nào, thậm chí còn chủ động tới gần bà, nói:“Bà à, nếu bà sống trong viện dưỡng lão không thoải mái, cháu cùng Niệm Ninh sẽ lập tức đón bà ra ngoài, nều bà muốn trở về đều có thể được.


Bà nội Niệm cười ha hả gật gật đầu, võ vỗ vào vị trí bên cạnh mình : “Đến đây, ngồi lại đây.
Thấy rằng không có sự thiếu kiên nhẫn ở Nhạc Cận Ninh, bà càng trở nên hài lòng hơn:” Cận Ninh, con bé Niệm Ninh này từ nhỏ đã gặp phải không ít khó khăn khiến tính tình nó trở nên quật cường như bây giờ, các cháu là vợ chồng vậy cháu hãy bao dung nó một chút, có chuyện gì hãy thay bà dạy dỗ nó, được không? “
Đối với yêu cầu của bà nội Niệm anh đương nhiên không từ chối, anh nói: ‘Bà nội, bà đừng lo lắng ạ, Niệm Ninh là vợ của cháu đương nhiên cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy ạ.”
“Tốt, tốt, tốt.” bà nội Niệm liên tục nói.


Bình luận

Truyện đang đọc