NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 342

Sau khi chú Vương rời đi, Niệm Ninh lại đưa mắt nhìn chăm chú cánh cửa phòng sách đang đóng một lần nữa, lông mày hơi nhíu lại.

“Cốc cốc cốc..” Cô gõ cửa phòng sách.

“Mời vào.” Giọng nói của Nhạc Cận Ninh vang lên phía sau cánh cửa.

Niệm Ninh đẩy cửa đi vào, vừa lúc trông thấy Nhạc Cận Ninh mới cất thứ gì đó đi.

“Em mang lên cho anh ít trái cây, anh có muốn ăn một chút không?” Cô đặt đĩa hoa quả đã được cắt miếng lên bàn đọc sách của Nhạc Cận Ninh.

“Được.” Nhạc Cận Ninh tiện tay cầm một miếng táo lên bỏ vào trong miệng.

Niệm Ninh cười nhạt một tiếng, nhớ lại khi nấy cô vừa mới đi vào, trên tay Nhạc Cận Ninh còn đang cầm thứ gì đó, nên tò mò hỏi: “Vừa nấy anh đang xem cái gì vậy?”

Cô thấy hình như đó là một sợi dây chuyền.

Nhạc Cận Ninh nghe thấy Niệm Ninh hỏi đến chuyện này, đầu lông mày hơi nhíu lại một cái. Chẳng qua là anh khôi phục lại như bình thường rất nhanh: “Không có gì, không còn sớm nữa. Anh vẫn còn một tập tài liệu chưa xem xong, anh xem hết rồi đi nghỉ sau.

Em đi ngủ trước đi.”

Niệm Ninh cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng lắm, cô tò mò hỏi: “Vừa nãy hình như em thấy anh cầm một sợi dây chuyên, là cho em sao?”

Nhạc Cận Ninh khóa ngăn kéo đựng dây chuyền lại, nói: “Không phải, là bên chăm sóc khách hàng đưa hàng mẫu tới.”

Lần này Niệm Ninh thấy rất rõ ràng, đích thực đó là một sợi dây chuyền, mà cái mặt dây chuyền đó…

Mặt dây chuyên đó nhìn rất quen mắt, giống như sợi dây chuyền mà cô đã làm mất ba năm trước, trong một lần cứu người khỏi vụ tai nạn xe. Sợi dây chuyền đó là vật đính ước mà ông nội đưa cho bà nội cô, nếu như có thể tìm lại được, thì chắc chắn sẽ có lợi hơn cho việc bình phục của bà nội.

Nghĩ tới đây, Niệm Ninh lập tức cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn.

Chẳng qua, cô vẫn sợ là mình nhìn nhầm, cho nên uyển chuyển nói: “Vậy anh cho em xem sợi dây chuyền đó một chút đi, cho em cũng được thưởng thức một chút.”

Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh vân cứ truy hỏi về sợi dây chuyền kia, trong lòng đột nhiên thấy hơi bực bội: “Em đi ra ngoài đi, anh có việc phải xử lý.”

Niệm Ninh đương nhiên là nghe ra được sự không kiên nhân trong giọng nói của Nhạc Cận Ninh, trong lòng cô đột nhiên thấy hơi khổ sở. Cô có vẻ mất mát nói: “Vậy… Em ra ngoài trước đây, anh nhớ chú ý thân thể.”

Sau khi nói xong, Niệm Ninh liền tủi thân rời khỏi.

Chẳng qua là hàng mẫu của sợi dây chuyền thôi mà, cô nhìn thì sao? Sao tức giận như thế?

Nghĩ đến đây trong lòng Niệm Ninh buồn phiền, xoay người về phòng, giấu mình trong chăn. : Chờ sau khi Niệm Ninh đi ra ngoài, Nhạc Cận Ninh mới phản ứng lại, giọng điệu nói chuyện của anh vừa nấy dường như không tốt lắm, chẳng qua sợi dây chuyền này là của Tô Mạt, ba năm trước lúc cô cứu anh thì rơi xuống chỗ anh.

Vốn anh muốn trả lại cho Tô Mạt, chỉ là sau đó Tô Mạt đổ bệnh, biến thành người sống thực vật, dây chuyền thì vẫn còn trong tay.

Bình luận

Truyện đang đọc