Chương 460
“Vâng, thưa mợ. Có chuyện gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ tới ngay.” Chú Vương thấy Niệm Ninh không muốn để cho chú đợi ở chỗ này thì không có miễn cưỡng, dặn dò một câu rồi rời đi.
Mặc dù Niệm Ninh không có khẩu vị, nhưng vẫn chọn lựa ăn vài miếng đơn giản.
Nhưng mà, mới ăn vào cũng không lâu lắm, cô đã cảm thấy trong bụng càng ngày càng khó chịu.
Cô miễn cưỡng nuốt con tôm vào miệng, nhưng sau đó cô chạy thẳng vào phòng vệ sinh và nôn ra hết những thứ vừa ăn ra.
Cô ghé vào trên bồn rửa mặt nghỉ ngơi một lúc. Sau khi cảm thấy khá hơn, cô mới từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Cô mới vừa từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, đã nhìn thấy Nhạc Cận Ninh bước vào với khuôn mặt u ám.
Lúc cô thấy Nhạc Cận Ninh, trong lòng Niệm Ninh vui mừng: “Làm sao II
Cô còn chưa nói hết lời, liền bị Nhạc Cận Ninh cắt ngang: “Tại sao em lại nói những điều đó với Trương Thanh Trà ở trong viện điều dưỡng?”
Niệm Ninh nghe giọng điệu của anh, trong lòng cô không vui: ‘Em nói với cô ta cái gì? Nhạc Cận Ninh, trước khi anh nói điều này, sao anh không hỏi cô ta đã nói gì với em? Anh đã hỏi chưa?”
Cô dám cam đoan, Nhạc Cận Ninh không bao giờ hỏi bất cứ điều gì.
Nhạc Cận Ninh đúng là không hỏi qua, bởi vì Trương Thanh Trà rất tốt bụng. Ba năm trước đây cô ta có thể vì cứu một người không có chút liên quan nào, ngay cả mạng của mình cũng không để ý. Hơn nữa cô ta cũng không mong bất kỳ báo đáp nào.
Hơn nữa, cô ta còn hôn mê hai năm, mới vừa tỉnh lại.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Cô ta thậm chí còn không biết sự tồn tại của Niệm Ninh, làm sao có thể nói lời quá đáng với cô chứ?
“Trả lời câu hỏi của em.” Nhạc Cận Ninh không trả lời Niệm Ninh, mà lạnh lùng nói.
Niệm Ninh không có trả lời ngay vấn đề của Nhạc Cận Ninh, chẳng qua cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Qua một lúc lâu, cuối cùng cô cảm thấy không cần giải thích gì với Nhạc Cận Ninh, bởi vì Nhạc Cận Ninh hoàn †oàn không tin cô. Cho dù hôm nay cô có nói rõ ràng rành mạch, anh cũng không tin bất cứ lời nói nào của cô.
Thay vì như vậy, tại sao cô còn phải bận tâm.
“Em không có gì để nói. Nhìn anh như thế này, không phải là anh đã tin tưởng những gì Trương Thanh Trà nói rồi quay lại chất vấn em sao?” Niệm Ninh cười lạnh một tiếng, hỏi.
Sắc mặt Nhạc Cận Ninh tái xanh hỏi: “Cô ấy nói em bảo cô ấy rời đi, không bao giờ… Xuất hiện trước mặt anh nữa, cút cho thật xa. Những lời này là em nói sao?”
Niệm Ninh chợt ‘Phụt” một tiếng bật cười. Cô vốn tưởng rằng Trương Thanh Trà này tốt như thế nào, cho nên mới có thể làm cho Nhạc Cận Ninh nhớ mãi không quên.
Nhưng bây giờ xem ra, Trương Thanh Trà vốn không phải là một kẻ ngây thơ ngọt ngào ngu xuẩn, mà là một kẻ tâm cơ giả bộ ngây thơ ngọt ngào ngớ ngẩn. Nếu không, cũng sẽ không lừa gạt Nhạc Cận Ninh thành xoay vòng vòng rồi.
“Em cười cái gì?” Nhạc Cận Ninh không hiểu nổi Niệm Ninh cười là có ý gì.
Nụ cười trên mặt Niệm Ninh từ từ biến mất: “Không có ý gì, chẳng qua là cười trên thế giới này vẫn còn có chuyện tình khôi hài như vậy.”
“Em có ý tứ gì?” Nhạc Cận Ninh không hiểu.
Niệm Ninh lắc đầu một cái: “Không có ý gì, nhưng em muốn để cho anh biết, lời của anh mới vừa chất vấn em đều là lời của Trương Thanh Trà nói với em. Anh có tin không?”