NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 456

“Cái gì?… Đã biết hết rồi?” Trong đầu của Nhạc Cận Ninh không biết Tô Mạt nói tới chuyện gì, nhưng anh vẫn còn một tia may mắn, hy vọng không phải bởi vì anh mà lại khiến cho Tô Mạt bị tổn thương thêm lần nữa.

Tô Mạt nhìn về phía Nhạc Cận Ninh, sắc mặt tái nhợt chứa đầy sự ẩn nhãn và bất đắc dĩ: “Cô Niệm tới tìm em, cô ấy đã nói hết với em rồi, anh yên tâm đi, anh đã kết hôn rồi, em sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh đâu, anh kết hôn cùng với cô Niệm, vì trong lòng anh thực sự yêu cô ấy.”

Cô càng nói, âm thanh phát ra càng nhỏ dần, cũng mang theo vài phần nghẹn ngào.

Nhạc Cận Ninh thấy Tô Mạt nói như vậy, mày gắt gao nhíu lại, hỏi: “Em nói là Niệm Ninh tới tìm em?”

Trong đáy mắt của Tô Mạt hiện lên một tia đắc ý, nhưng trên mặt lại làm ra dáng vẻ khổ sở: ‘Hôm nay em tính xuống lầu hai hoạt động gân cốt một chút, kết quả lại gặp được cô Niệm.”

Nhạc Cận Ninh đột nhiên nhớ tới, vào lúc nảy bác sĩ từng nói với anh, khi cảm xúc của Tô Mạt rất kích động cho nên khiến trái tim không được khỏe, anh còn thấy rất kỳ lạ nữa.

Tô Mạt ở trong bệnh viện, sao đột nhiên lại bị k1ch thích chứ.

Thì ra là Niệm Ninh chạy tới bệnh viện tìm Tô Mạt.

Nhạc Cận Ninh kìm nén cảm xúc trong lòng nói: “Em cứ nghỉ ngơi trước đi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, chờ khi nào em khỏi hẳn thì anh sẽ từ từ kể cho em nghe mọi chuyện, hiện tại em nên chú ý sức khỏe của mình đó có biết không? Ngàn vạn lần đừng khiến anh lo lắng nhá.”

Tô Mạt không ngừng lắc đầu: “Không phải, cô Niệm sở dĩ nói như vậy là bởi vì cô ấy yêu anh, có lẽ hai chúng ta gặp lại chính là một loại sai lầm, nếu là ba năm trước người cứu anh không phải em thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay được, Cận Ninh à, mọi chuyện điều là lỗi của em, là thân thể em không tốt chỉ nghe mấy lời nói thôi cũng khiến cho bản thân tức giận, dù sao anh cũng không nên trách cô Niệm.”

Tô Mạt càng nói, thì nội tâm của Nhạc Cận Ninh lại không ngừng tự trách, nhớ tới chuyện ba trước.

Khi anh bị tai nạn xe cộ lâm vào hôn mê nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ ngay lúc chiếc xe kia sắp nổ tanh tành, anh cứ ngỡ bản thân sẽ chết.

Bỗng nhiên lại xuất hiện một cô gái, không để ý tới chuyện nguy hiểm đến tính mạng, liều mạng xông vào xe cứu anh ra ngoài.

Lúc đó mọi người đều bảo cô không nên qua đó, nhưng cô lại không nghe mà cố chấp chạy qua, dùng hết sức lực của đôi tay của mình gắt gao năm chặt lấy tay anh, vất vả lắm mới cứu anh ra khỏi tử thần.

Sau khi kéo anh ra khỏi xe, chưa tới một phút đồng hồ, chiếc xe liền nổ tung.

Cho nên, nếu không phải có cô thì ba năm trước anh đã chết rồi.

Đáng tiếc, cô gái từng cứu anh cho tới giờ anh vẫn chưa biết được mặt mũi của cô ra sao.

Đợi sau khi anh tỉnh lại, y tá nói cho anh biết bởi vì lúc đó xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, người được đưa tới bệnh viện rất nhiều cho nên họ cũng không có chú ý tới người đưa anh tới bệnh viện rốt cuộc là ai.

Mà lúc đó trong tay anh lại luôn năm chặt một sợi dây chuyên.

Trên mặt trái của sợi dây chuyên đó có khắc một chữ ‘Mạt.

Cho tới lúc anh từ cửa chết trở về, cho dù cơ thể cũng đã hoàn toàn bình phục đi nữa, mỗi lần anh nhớ tới tình huống kia vẫn luôn không thể hiểu nổi.

Mãi đến mấy tháng sau, anh mới hoàn toàn bình phục, sau rất nhiều nỗ lực điều tra, thu thập chứng cứ, anh mới †ìm được Tô Mạt.

Cho nên, lúc anh chứng thực Tô Mạt chính là cái người con gái bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu anh, không bao lâu sau thì hai người đã ở bên nhau.

Khi ấy anh đã từng thề, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tô Mạt, tuyệt đối sẽ không để cô chịu bất kỳ thương tổn nào.

Bình luận

Truyện đang đọc