NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


“Ba, cứu con với! con chắc chắn sau này sẽ ngoan ngoãn ở nhà, ở đâu cũng không đi, cũng bảo đảm với ba sẽ không gây sự nữa được không ba?” Lý Tây Tây không ngừng bò về phía tổng giám đốc Lý, khẩn trương kéo cánh tay ông, đôi mắt cứ nhìn chăm chằm vào biểu hiện của tổng giám đốc Lý.

Sợ rằng ông ấy sẽ thực sự đồng ý, ném cô vào ngôi trường đó còn đáng sợ hơn cả địa ngục.

Nhưng mà, Tổng giám đốc Lý đã đưa ra lựa chọn: “Tây Tây, ba xin lỗi con Đi đến ngôi trường đó học mười năm mà thôi, chỉ cần giữ được công ty, ông ta có thể đút lót giáo viên của ˆ trường, để họ đặc biệt chăm sóc Lý Tây Tây, ngoài việc hạn chế tự do, ông ta bảo đảm rằng rằng sẽ để Lý Tây Tây sống cuộc sống như trước.

Nhưng một khi công ty phá sản, nếu Nhạc Cận Ninh vẫn gửi Lý Tây Tây đến trường, ông ta cản trở cũng không được.

Vả lại ông cũng không có tiền để đút lót, Lý Tây Tây ở trường chỉ có thể ngậm đăng nuốt cay.

Cho nên, vì lợi ích của mọi người, ông không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Chỉ trách là trách Lý Tây Tây đã quá buông thả, xúc Nhạc đến người không nên xúc Nhạc, còn xém chút nữa đã hại chết mợ chủ nhà họ Nhạc, nếu không thì Nhạc Cận Ninh sẽ không cự tuyệt như vậy.


May mẫn thay bây giờ vẫn còn cơ hội cứu vấn! ! !
Lý Tây Tây không ngờ rằng cha cô, người luôn yêu thương cô nhất, vậy mà thật sự có một ngày vì lợi ích công ty mà trao đi sự sống và sự an toàn của cô vào tay người khác.

“Không … không được, ba nhất định là nghĩ sai chỗ nào rồi, ba lại nghĩ nhiều rồi phải không?” Nước mắt của Lý Tây Tây giống như giây chuyền ngọc bị đứt, không ngừng rơi xuống.

Dáng vẻ hiện tại của Lý Tây Tây, thật đáng thương, nhưng nhìn thấy cảnh này, Niệm Ninh một chút cảm giác cũng không có.

Khi một người làm điều gì đó sai, luôn phải trả giá.

Tổng giám đốc Lý nhắm mắt bất lực, ông ta đã đưa ra quyết định cuối cùng.

Đối với Nhạc Cận Ninh mà nói, quyết định này không khác với những gì anh dự đoán.

Lý Tây Tây thấy ba cô thực sự tàn nhãn, để cô đến địa ngục trần gian đó, đừng nói mười năm, một năm sau, liệu cô có còn ở thế giới này hay không, điều đó là ẩn số, ông ấy vậy mà thật nhân tâm…

Lý Tây Tây ngồi sụp xuống đất, việc này nhất định sẽ có chuyển biến, nhất định sẽ còn!
Đúng!
Gòn có Niệm Ninh!!!
Lý Tây Tây giống như bất ngờ bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, ngay lập tức bò về phía Niệm Ninh: “Cô Niệm, cô cứu tôi có được không? Cô cứu tôi với, †ôi thừa nhận, tôi thừa nhận tôi ghen tức cô, nhưng tôi biết rằng tôi đã sai rồi, tôi thực sự biết rằng tôi sai rồi, cầu xin cô với tổng giám đốc Nhạc, chỉ cần không để tôi đến trường đó, thì trừng phạt tôi như thế nào cũng được.


Lý Tây Tây túm lấy ống quần của cô, trong đôi mắt cô sớm đã không còn là sự kiêu ngạo với bất đắc dĩ không cam chịu khi mới bước vào phòng.

Niệm Ninh lắc đầu: “Tôi không cứu được cô rồi.

Chuyện Nhạc Cận Ninh quyết định, ngay cả tôi cũng không có khả năng thay đổi.


Lấy ơn báo oán, đúng là chuyện có thể để người ta ca ngợi, nhưng trước tiên là, lấy ơn báo oán cũng phải nhìn người.

Một khi trao nhầm cho người khác, thì đó là vô duyên vô cớ tự đẩy mình xuống địa ngục.




Bình luận

Truyện đang đọc