NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Bất ngờ? Bất ngờ gì? Niệm Ninh đầy nghi hoặc nhìn Nhạc Cận Ninh, đang chuẩn bị mở lời hỏi, anh hất chăn ra xuống giường trước, rõ ràng sẽ không nói cho cô.
“Gì vậy chứ, dụ tôi tò mò.” Cô nhỏ tiếng lẩm bẩm.
Niệm Ninh không thích anh cố ra vẻ bí mật, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống giường, trong vô thức đã đi tới trước tủ quần áo, mở tủ lấy quần áo.
Lúc cô nhìn thấy bên trong toàn là những bộ vest của đàn ông, mới phản ứng được đây là phòng của Nhạc Cận Ninh.
Sau đó, cô đi đôi dép rõ ràng là to hơn chân mình về phòng, phát hiện tủ quần áo lại nhiều thêm những bộ vô cùng lạ.

Không cần nghĩ cô cũng biết là ai tặng, khóe miệng bất giác khẽ cong lên, có điều rất nhanh lại hạ được xuống, tự nói với chính mình: “Tôi không bị mua chuộc bởi viên đạn bọc đường này đâu.”
Niệm Ninh thay đồ xong, lúc mở cửa ra, lại thấy ánh mắt sâu thắm của Nhạc Cận Ninh.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, thấy đôi mắt đã nhẹ nhàng hơn không ít của anh, Niệm Ninh nghĩ người đàn ông này, chính là người cô đã gả, chính là chồng của cô.
Niệm Ninh nhất thời cảm thấy không thể thích ứng được, cô ho khẽ một tiếng, “Không phải là muốn cho tôi thấy bất ngờ sao? Bất ngờ gì vậy?”
Nhạc Cận Ninh rất tự nhiên nắm lấy tay phải của cô, cô nhẹ nhàng rút nhưng không thể rút về được.

“Anh buông ral” Niệm Ninh cau mày nói.

: “Em là người phụ nữ của tôi, tôi nắm †ay em là chuyện hết sức bình thường.”
Nhạc Cận Ninh nhếch khóe miệng, giọng điệu bá đạo đáp.
Niệm Ninh bĩu môi, cô vẫn còn chưa tha thứ cho sự lừa dối của Nhạc Cận Ninh đâu! Biết mình cố chấp không lại Nhạc Cận Ninh.

Vì vậy, Niệm Ninh cũng không có giấy dụa nữa, ngoan ngoãn được anh nắm tay dẫn xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, cô ngay lập tức phát hiện ra trong phòng khách lại xuất hiện thêm hai vệ sĩ áo đen.

Sao lại có hai vệ sĩ vậy?
Khi Niệm Ninh trong lòng còn đang rất tò mò, Nhạc Cận Ninh đã lạnh lùng ra lệnh, “Ðem bọn họ lên đây.”
Bọn họ là ai? Hai vệ sĩ rất nhanh đã kéo hai người đi lên, một nam một nữ bộ dạng rất hết sức thảm hại, Niệm Ninh trong nháy mắt đã nhận ra bọn họ.


Là Trần Mẫn và Niệm Tâm Như.

Sao bọn họ lại ở đây?
Niệm Ninh liếc nhìn Nhạc Cận Ninh đang ở bên cạnh mình, trong mắt chứa đầy hoài nghỉ, “Bọn họ… bọn họ.
sao lại ở đây?”
“Em không muốn báo thù sao?”
Nhạc Cận Ninh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nghe vậy, trái tim cô co rút rồi đập dữ dội, còn chưa thể hiểu hết ý tứ trong câu nói của anh, hai vệ sĩ đã lôi Trần Mãn và Niệm Tâm Như đến trước mặt cô.
Vệ sĩ cũng rất tàn nhãn, trực tiếp đá thẳng vào đầu gối hai người, bọn họ quỳ xuống đất một cách đau đớn, phát ra tiếng kêu r3n nặng nề.
Niệm Ninh nhất thời bị giật mình vô thức muốn tránh né, Nhạc Cận Ninh giữ chặt lấy tay cô, ngăn chặn động tác tránh xa của cô.
“Hôm qua là cô ta tính kế em, nghĩ tới những gì em đã trải qua vào ngày hôm qua.

Cô ta bây giờ vân còn cơ hội quỳ gối vì em, đó đã là sự khoan dung lớn nhất của tôi rồi.” Giọng nói của Nhạc Cận Ninh lạnh lẽo đến tận xương TỦY.
Nghe anh nói như vậy, Niệm Ninh nhớ lại sự tuyệt vọng và hoảng loạn ngày hôm qua.

Thấy Nhạc Cận Ninh nói có lý, liền ngoan ngoan ngồi bên ˆ cạnh anh không động đậy nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc