NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Anh nhìn lên tầng hai và tình cờ thấy Niệm Ninh quay đi.
Chú Hoàng cũng nhìn theo nhưng không thấy ai ở trên lầu.
“Cậu chủ, cậu đang nhìn gì vậy?”
Nhạc Cận Ninh đưa ánh mắt nơi khác và liếc nhìn chú Hoàng một cách lạnh lùng: “Chú Hoàng, chuyện xảy ra hôm nay, tôi không muốn gặp lại lần thứ hai.”
“Cậu chủ đừng lo lắng, tôi sẽ trực tiếp căn dặn mọi người và sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự.” Chú Hoàng ngay lập tức khẳng định.
Nhạc Cận Ninh gật đầu hài lòng, khi anh ta chuẩn bị lên lầu, giọng nói của chú Hoàng lại vang lên: “Cậu chủ, bữa tối đã sẵn sàng.

Cậu có muốn gọi cô chủ xuống ăn không, hay để tôi gọi người đưa thức ăn vào phòng cho cô ấy?”
Nhạc Cận Ninh sững sờ một lúc: “Tay phải của cô ta bị thương.
Không tiện cho việc ăn chung với mọi người.

Tốt nhất cứ đem thức ăn vào phòng cho cô ấy.

Đích thân tôi sẽ làm việc đó.”

Nghe vậy, chú Hoàng liên thưa: “Vâng, thưa cậu.

Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn tối.
Chú Hoàng giơ tay ủng hộ quyết định của Nhạc Cận Ninh.

Ông muốn giữa Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh có thời gian sáng gũi nhau hơn.

Ông muốn không chỉ đơn giản là nuôi dưỡng tình cảm của hai người mà còn và muốn nuôi dưỡng đứa cháu trai tương lai, cả đời ông đã bỏ lỡ nhiều thứ, ông muốn cậu chủ sẽ không như vậy.
Niệm Ninh trở về phòng và tiếp tục nằm lại trên giường và nghĩ lại những gì vừa xảy ra.

Trên thực tế, con trai riêng của của ông Nhạc, Nhạc Cận Ninh vấn tốt đấy chứ.
Niệm Ninh đang bơi lội trong dòng suy nghĩ, đột nhiên …
Có tiếng bước chân ở bên ngoài cánh cửa, Niệm Ninh nhìn lên cánh cửa, đôi mắt trùng hợp nhìn thấy thân ảnh của Nhạc Cận Ninh.

Sau đó, mắt cô rơi xuống thức ăn trong tay anh, một tia kỳ lạ như sét đánh phá vỡ trời đêm.

Nhạc Cận Ninh, anh ta muốn làm gì nữa đây?
“Dậy, ăn tối.”
Giọng nói lạnh lùng của Nhạc Cận Ninh vang lên.
Niệm Ninh đứng dậy từ trên giường, nhìn thức ăn trên bàn cà phê.
Cô cầm đũa lên và chuẩn bị bắt đầu.
Tuy nhiên có một cảm giác ngứa ran †rong tay cô.
Cô không thể không phản ứng.
Đau quá !!
Niệm Ninh nhìn vào bàn tay phải đang băng bó giống như bánh bao của mình đành thở dài bất lực.

Cô buộc lòng phải câm đũa bằng tay trái.

Tuy nhiên, cô ấy đã đánh giá quá cao bản thân vì việc cầm vật gì đó bằng tay trái khá khó khăn.
Cô ấy đột nhiên khóc mà không khóc, vậy làm sao mà ăn được?
“Sao không ăn đi.

Cô tính nhịn đói sao?”
Nhạc Cận Ninh nhìn thấy vẻ ngoài rất vụng về và dễ thương của Niệm Ninh đành nói: “Cô có muốn tôi giúp cô ăn không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc