NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 529

Vốn đầu tư của tập đoàn nhà họ Nhạc, nói cách khác, Nhạc Cận Ninh chính là ông chủ ở đây sao?

Chẳng trách!

Niệm Ninh lập tức hỏi: ‘Nếu anh đã quen thuộc nơi này như vậy rồi, vậy lát nữa chúng ta nên đi đâu?”

Có sẵn hướng dẫn viên, không thể để lãng phí được nữa. Nhạc Cận Ninh nhìn thời tiết bên ngoài, cũng coi như là mát mẻ, thế là đề nghị: ‘Bây giờ em muốn đi trồng rau hay muốn đi cho gà ăn?”

Cho gà ăn sao? Gái này nghe có vẻ rất thú vị này.

“Vậy chúng ta đi cho gà con ăn trước, sau đó đi trông rau được không?”

Dáng vẻ Niệm Ninh rất mong chờ háo hức.

Nhạc Cận Ninh nghĩ đến Niệm Ninh ngồi xe lâu như vậy, sợ cô mệt rồi, thế nên đề nghị: ‘Hay là em nghỉ ngơi trước đã, vừa nãy ngồi xe lâu như vậy, em không thấy mệt sao?”

Niệm Ninh vội vàng lắc đầu: “Em không mệt, anh mau mang em đi đi.”

Ngày mai cô đã phải chuẩn bị quay về rồi, để Nhạc Cận Ninh không bị lỡ dở công việc, chỉ có thời gian hai ngày, cô sợ chơi không đủ.

“Vậy được rồi.” Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh kiên định như vậy, liền nghe theo lời của cô, sau đó mang cô tới nơi cho gà con ăn.

Đúng lúc này, có một đàn gà con i vừa mới nở không lâu.

“Nhạc Cận Ninh, anh mau nhìn bên kia xem……’ Niệm Ninh vui vẻ thích thú kéo tay Nhạc Cận Ninh chạy đến đó.

“Đợi một chút… Niệm Ninh vừa đi ra một bước thì bị Nhạc Cận Ninh kéo lại.

“Anh đang làm gì vậy?” Niệm Ninh nghi hoặc nhìn Nhạc Cận Ninh hỏi.

“Tôi có chuyện thú vị hơn muốn làm cùng em.”

Nhạc Cận Ninh đã thật lâu không có nhìn thấy nét mặt tươi cười sáng sủa của Niệm Ninh như vậy, ánh mắt của anh bỗng trở nên thâm thúy.

“Cái … A……” Niệm Ninh còn chưa kịp nói hết lời, cô đã bị Nhạc Cận Ninh bịt miệng.

Cô muốn muốn đẩy Nhạc Cận Ninh ra, nhưng là anh giữ quá chặt, hơn nữa…

Không biết có phải ở đây tâm tình của cô buông lỏng rất nhiều hay không cho nên không muốn từ chối. Vì vậy cô thuận theo lòng của mình, không đẩy Nhạc Cận Ninh ra, mà là trực tiếp vươn tay vòng tay qua cổ của anh.

Cô đáp lại cái hôn của Nhạc Cận Ninh.

Bên kia…

Ngay từ đầu Trương Thanh Trà ngồi ở trong phòng, Trần Thành Niệm từ ngoài phòng đi vào quan tâm hỏi: ‘Mấy ngày nay em cảm thấy như thế nào?”

Trương Thanh Trà nghe thấy giọng nói, vô ý thức nhìn về nơi phát ra âm thanh, trông thấy Trần Thành Niệm đã tới, vẻ mặt không thay đổi..

Không đợi cô mở miệng đã nghe thấy Trần Thành Niệm hỏi: “Em làm sao vậy? Sao mắt có quầng thâm lớn như vậy?”

Trương Thanh Trà nhẹ nhàng cười cười: “Có thể là đêm qua không nghỉ ngơi tốt, không có gì đáng ngại.”

“Thật sự không có chuyện gì sao?”

Trần Thành Niệm có chút không tin lời Trương Thanh Trà nói.

 

Bình luận

Truyện đang đọc