Chương 462
Nghe được những lời anh nói, Niệm Ninh biết rằng cô đã thua.
Nhạc Cận Ninh ở giữa cô và Trương Thanh Trà. Anh lựa chọn tin tưởng Trương Thanh Trà, cho nên cô rất thất vọng đối với Nhạc Cận Ninh.
Niệm Ninh nói có chút giêu cọt: “Giữa anh và tôi ngay cả niềm tin cơ bản nhất cũng không có, tiếp tục nói nữa thì có ý nghĩa gì? Dù sao nửa tháng sau tôi cũng sẽ rời đi, anh muốn thế nào cũng được.”
Mấy ngày nay cô vần còn đang suy nghĩ, nói không chừng có lẽ nửa tháng nữa sẽ xuất hiện kỳ tích. Nhạc Cận Ninh sẽ phát giác anh đã không còn thích Trương Thanh Trà nữa, sau đó từ chối Trương Thanh Trà ở bên cô.
Chẳng qua là, nhìn thái độ bây giờ của Nhạc Cận Ninh, suy nghĩ của cô thật sự rất buồn cười.
Chưa nói xong có thích Trương Thanh Trà hay không, bây giờ anh đã bắt đầu không tin cô.
Cô còn dám chờ mong cái gì?
Đột nhiên Niệm Ninh cảm thấy mệt mỏi. Cô xoay người chuẩn bị đi lên lâu, nhưng lại bị Nhạc Cận Ninh ngăn lại.
Nhạc Cận Ninh cau mày hỏi: “Em mới vừa nói lời kia là có ý gì?”
“Không có ý gì, chẳng qua là nói sự thật mà thôi.” Mặt Niệm Ninh không biểu tình nói: ‘Nhạc Cận Ninh, thật ra thì từ khi tôi bắt đầu hiểu rõ con người của Trương Thanh Trà, tôi đã biết sau này hai ta có thể không đến được với nhau. Đừng nói là nửa tháng, coi như thêm nửa năm nữa, kết quả cũng giống nhau thôi.”
Sau khi nói xong, Niệm Ninh xoay người lên lầu, lần này Nhạc Cận Ninh cũng không có ngăn lại.
Kể từ ngày này, Nhạc Cận Ninh không còn trở lại biệt thự, cũng giống như mấy ngày trước, anh ăn ở đều trong công ty.
Niệm Ninh vẫn như trước ăn uống, mua sắm, vui vẻ đi dạo một chút ở trong biệt thự. Thỉnh thoảng cô đi dạo ở trung tâm thương mại, chẳng qua là thường nhớ tới Nhạc Cận Ninh.
Khi nghĩ đến anh, cô có chút không vui, và tất cả sự hào hứng của cô đều bị xóa sạch luôn.
Vào ngày này, sau khi ăn cơm xong, Niệm Ninh cũng không có hứng thú đi ra ngoài đi dạo, bèn trở về phòng đọc sách.
“Cốc cốc cốc… Chú Vương gõ cửa phòng Niệm Ninh, nói: “Thưa mợ, ông chủ mới vừa cho người đưa tới một số sản phẩm dinh dưỡng, và thật nhiều đồ chơi nhỏ thú vị để giết thời gian. Mợ có muốn đi xuống xem một chút hay không?”
“Ông Nhạc hả?” Niệm Ninh có chút bất ngờ, cô không nghĩ tới cho tới bây giờ Ông Nhạc còn lo lắng cho cô.
Chú Vương gật đầu một cái: ‘Đúng vậy, trợ lý tới giao đồ chính là trợ lý bên cạnh ông chủ, anh ta còn nói, ông chủ cũng có mấy câu nói tiện thể nhăn lại cho mợ.”
Vừa nghe đến Ông Nhạc có lời muốn nói với cô, Niệm Ninh vội vàng đặt thứ cô đang cầm trên tay xuống.
Đợi lúc cô đi tới phòng khách, cô nhìn thấy mấy thứ trên mặt đất, cảm thấy có chút nghỉ ngờ: “Những thứ này đều là?”
Trên mặt đất có mấy thứ vô cùng cá biệt là cô đã nhìn thấy, còn đại đa số những thứ khác thì ngay cả thấy cô vốn cũng chưa từng thấy qua.
“Xin chào mợ, tôi là trợ lý của ông chủ. Tôi họ Phan, mợ có thể gọi tôi là Phan Lý, là ông chủ phái tôi tới đưa đồ cho mợ” Lúc này, người giúp việc giao đồ vật nói: “Thưa mợ, những thứ này đều là lúc ông chủ đi ra ngoài du ngoạn ở một địa phương nhỏ, thấy trưng bày tương đối thú vị. Ông để cho tôi nói cho mợ biết, bây giờ cố gắng ít nhìn máy tính nhất có thể. Nếu như mợ cảm thấy bực bội, có thời gian không bằng xem những thứ đồ chơi nhỏ này, rất thú vị.”