NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 491

Niệm Ninh nghe thấy bà nội hỏi như vậy, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

May quá, ban nãy trên đường tới đây, cô cũng đã nói qua với Nhạc Khởi Đì ình về cái vấn đề này.

Nhạc Cận Ninh nói răng: ‘Kết hôn ngày đó công ty con đột nhiên xảy ra chuyện rất lớn. Tình huống lúc đó làm con không kịp nói gì với mọi người, chỉ có thể đi xử lý trước rồi sẽ nói lại với mọi người sau. Có điều, tối hôm ấy lúc con trở về cũng đã rõ ràng mọi chuyện với Niệm Ninh rồi bà ạ. Sau này con nhất định sẽ làm bù một cái lễ kết hôn lớn hơn cho em ấy. Bà nội bà nhất định phải thật khoẻ mạnh, tuyệt đối không nên nghe người khác nói linh tỉnh. Đến lúc chúng con làm lại lễ kết hôn, bà còn phải tự tay đem Niệm Ninh trao đến tay con nữa chứ.”

Ph Bà nội nhìn dáng dấp thật thà của ạm Cận Ninh, có vẻ không giống người sẽ lừa bà, trong lòng cũng yên †âm không ít.

“Không chia tay là tốt rồi, không chia tay là tốt rồi. Thật ra Niệm Ninh cũng có chút bướng bỉnh, nhưng không có thói xấu gì quá lớn. Bình thường, con cứ nhường nhịn nó, bao dung với con bé một chút, tuyệt đối đừng tính toán với nó làm gì.” Bà nội căn dặn Nhạc Cận Ninh hết lần này đến lần khác.

Niệm Ninh biết bà đang quan tâm cô, thấy vậy trong lòng cô càng thêm hổ thẹn.

Ph Cô nhìn ra được, bà nội rất thích ạm Cận Ninh, cũng rất hi vọng cô và anh có thể ở bên nhau, nhưng là có vài thứ giấu được lúc này nhưng không thể giấu mãi cả một đời được.

Chẳng may bà thật sự biết cô và Nhạc Cận Ninh kỳ thực đã chia tay, không biết sẽ có đau lòng đến thế nào nữa. yên Nhạc Cận Ninh biết bà nội không lòng về Niệm Ninh, thế nên để cho bà nội an tâm, anh lại tiếp tục tâm sự cùng bà nội thêm một lúc, làm bà nội yên tâm tuyệt đối, để bà tin răng anh và Niệm Ninh sẽ không tách ra.

Một lát sau, dì Lý đi vào nói: “Cô Niệm, hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, cô xem, hay là chúng ta mang bà ra ngoài đi dạo một lát nhé?”

Trước đây chỉ cần ngoài trời không mưa không gió là dì Lý sẽ đẩy bà nội ra ngoài đi dạo, sưởi ấm tắm nắng, hít thở bầu không khí trong lành, mới mẻ.

Niệm Ninh nhìn trời bên ngoài, đúng là rất tốt, cô liền hỏi: ‘Bà nội, con đẩy bà đi ra ngoài đi dạo một chút nhé?”

“Được.” Bà nội đồng ý.

Nhạc Cận Ninh nghe thấy bà nội đồng ý, liền chủ động đẩy bà nội từ trong phòng bệnh đi ra ngoài.

Nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đẩy bà nội đi ra ngoài, Niệm Ninh thở phào nhẹ nhõm. Xem ra bà nội đã thật sự tin tưởng quan hệ giữa cô và Nhạc Cận Ninh rất tốt, giữa bọn họ không xảy ra vấn đề gì.

Nghĩ tới đây, Niệm Ninh khế mỉm cười, không tiếp tục làm lỡ thời gian nữa, xoay người cùng Nhạc Cận Ninh và bà nội ra ngoài đi dạo.

Bà nội đã an tâm chuyện giữa Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu nhiều lên.

“Bà chủ, đã lâu lắm rồi tôi không được thấy bà cười hài lòng như thế.”

Dì Lý và Niệm Ninh đứng ở đăng sau cách bà nội không xa, nhìn Nhạc Cận Ninh đang trò chuyện vui vẻ với bà nội, dì Lý không khỏi lên tiếng.

“Suy cho cùng cũng phải trách tôi, tôi đã không thể để bà nội an hưởng tuổi già.” Nói đến đây, Niệm Ninh không khỏi cảm thấy vô cùng áy náy.

Dì Lý lắc đầu, nói: ‘Mợ à, đừng nói như vậy, mợ đã làm rất tốt rồi, thật ra trong viện điều dưỡng này, rất nhiều người già một năm không được con cháu tới thăm mấy lần đâu.”

Niệm Ninh không nói gì nữa, nhưng trong lòng đã thâm hạ quyết †âm, sau này phải dành nhiều thời gian hơn để đến thăm bà nội, quan tâm bà nội hơn mới được.

Sau đó, cô đi tới bên bà nội, nói chuyện phiếm với bà cùng Nhạc Cận Ninh.

Bình luận

Truyện đang đọc