NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 509

Không lâu sau, Nhạc Cận Ninh thốt lên như phát hiện ra đại lục mới: “Nghe thấy thật à?”

Niệm Ninh gật đầu: “Tiếng hơi nhỏ, nhưng mà anh nghe cẩn thận thì vần nghe thấy đó.”

Nhạc Cận Ninh cứ thế nằm trên giường nghe thật lâu, bỗng nhiên anh nhớ đến lời sáng nay Trương Thanh Trà đã nói với mình trên bệnh viện, cô ta muốn thành toàn cho anh và Niệm Ninh, lúc ấy anh thật sự muốn đồng ý.

Song, anh vẫn cảm thấy chuyện này nên được quyết định sau khi thân thể của Trương Thanh Trà đã hoàn toàn bình phục nên mới không đồng ý ngay.

Niệm Ninh ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn Nhạc Cận Ninh, thấy nét mặt anh dần dần từ vui vẻ chuyển sang ưu sầu.

“Anh sao thế?” Cô lấy đầu cảm ứng xuống.

Anh không trả lời câu hỏi của Niệm Ninh mà hỏi ngược lại: “Em cảm thấy Trương Thanh Trà thuộc loại người gì?

Niệm Ninh không ngờ Nhạc Cận Ninh lại đột nhiên hỏi vậy: “Anh muốn nghe em có ấn tượng gì về Trương Thanh Trà, hay là mọi người nghĩ gì về cô ta?”

“Cái gì gọi là mọi người nghĩ gì về cô ta?” Nhạc Cận Ninh không rõ Niệm Ninh có ý gì.

Niệm Ninh không giấu giếm, nói thẳng ra sự thật: “Đơn giản mà nói, em có ấn tượng cực kì không tốt với cô ta, cô ta là một người có lòng dạ thâm sâu, hay tính toán, chỉ đẹp mỗi bề ngoài.

Còn đối với mọi người à, cô ta khiến mọi người nghĩ rằng cô ta là một người đơn giản, thanh thuần, khôn khéo, hiểu chuyện. Em biết em nói vậy sẽ làm anh không vui, nhưng đây chính là cái nhìn của em, còn anh tin hay không thì đó là việc của anh, em chỉ dựa vào vấn đề của em mà nói lên cái nhìn cá nhân của mình”

Nhạc Cận Ninh không nói gì, những chữ Xuyên giữa hai đầu lông mày càng đậm nét.

Niệm Ninh biết mình không thể ‘ chỉ dựa vào mấy câu nói đã khiến Nhạc .

Cận Ninh thay đổi cái nhìn đối với ân nhân cứu mạng” Trương Thanh Trà, nên cũng không cảm thấy thất vọng. Cô cất máy nghe tim thai rồi xoay người nằm xuống giường, chuẩn bị đi ngủ.

Ban đầu cô cho rằng lời nói của mình sẽ làm Nhạc Cận Ninh tức giận, không ngờ Nhạc Cận Ninh có vẻ không có ý nổi giận gì, ngược lại còn nói: ‘Có lẽ, em nói đúng…”

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Cận Ninh rời khỏi biệt thự thật sớm.

Khi Niệm Ninh dậy rồi xuống lầu ăn sáng, cô mới nhìn thấy tờ giấy nhắn trên bàn ăn của người nào đó: ‘Anh tự làm bữa sáng đây, em xem có hợp khẩu vị của em không. Có thể hôm nay anh sẽ về hơi muộn, em ăn cơm tối trước nhé.”

Cái giọng điệu khách sa khách sáo này làm Niệm Ninh hơi ngây ngốc.

Đang yên đang lành, gì thế này?

Niệm Ninh lập tức gọi một tiếng: “Chú Vương.”

“Mợ có chuyện gì sao?” Chú Vương lập tức đi tới.

“Nhạc Cận Ninh đi đâu rồi?” Niệm Ninh hỏi lại.

Chú Vương nhớ lại cảnh tượng sáng sớm Nhạc Cận Ninh rời khỏi nhà rồi nói: “Mợ, chuyện này tôi cũng không biết, nhưng mà sáng sớm lúc ra cửa thì cậu cũng không để người khác lái xe, chắc cậu đi có xử lý chuyện riêng rồi.”

Niệm Ninh lập tức hiểu rõ, nếu anh không cho lái xe đi theo thì chắc chắn anh không đến công ty rồi.

Ngoại trừ công ty thì Nhạc Cận Ninh chỉ có thể đi đến viện điều dưỡng mà thôi, lúc này cô cũng không thể nghĩ ra được anh có thể đi nơi khác ngoài chỗ đó.

Bình luận

Truyện đang đọc