NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Nhạc Cận Ninh hít một hơi sâu, nói: “Mới sáng sớm đã ôm ấp chặt cứng? Lẽ nào đêm qua vần chưa thỏa mãn em sao?”
Anh không thấy phiền, nếu bây giờ phải thoả mãn cô gái bé bỏng này một chút.

Niệm Ninh bị anh chọc cho thẹn đến hai má đỏ bừng, không nhịn được trừng mắt nhìn anh, cười như không cười phản đối: “Anh Nhạc à, anh có hơi tự đánh giá cao năng lực của bản thân quá thì phải? Làm thỏa mãn em, anh không được đâu!”
Nhạc Cận Ninh nheo mắt nguy hiểm, không có bất kì thằng đàn ông nào đối diện với người phụ nữ của mình dám nói mình “không được” lại có thể thản nhiên đối diện, anh chụp mạnh lấy cổ tay cô, để cơ thể hai người, dán vào nhau chặt hơn nữa, để cô cảm nhận một chút, d*c vọng vừa bị cô đốt nên.

Thân hình Nhạc Cận Ninh nóng bỏng từng đường cơ bắp hiện ra rõ ràng, tràn ngập hoocmôn và xâm dục nam tính tăng vọt lên, khiến cho đầu óc Niệm Ninh trở nên trống rỗng.

“Anh không được?” Nhạc Cận Ninh lạnh lùng nhếch miệng, giọng điệu đầy nguy hiểm: “Em thử xem.


Niệm Ninh không nhớ, nhưng anh thì nhớ rất rõ ràng đêm đó ở khách sạn, cô ở trước mặt anh khóc lóc xin tha như thế nào, bây giờ lại đi đặt câu hỏi về năng lực của anh sao?
Anh không ngại cho cô hồi tưởng lại lần nữa cảm giác giác đêm hôm đó.

Người đàn ông mang giọng nói khàn khàn hấp dẫn, ánh mắt này…Cô không phải là một cô bé không hiểu sự đời, tất nhiên hiểu được đấy là thứ gì.


Hai má Niệm Ninh sắp nóng lên tới nơi, căn bản không dám đối mặt với Nhạc Cận Ninh, thấy anh thật sự cúi xuống, cô sợ sệt chống đỡ thân hình ˆ cường tráng của anh lại, thì thâm xin tha: “Em sai rồi, em sai rồi.


Cô đỏ mặt dè dặt tránh né những gì không nên nhìn, sợ sệt nói: “Anh mau thả em ra đi.


Anh sẽ không, thật sự làm nghiêm túc chứ? Nhạc Cận Ninh nhìn thấy dáng vẻ gượng gạo của Niệm Ninh, lập tức bật cười thành tiếng: “Có thể, nhưng em phải lấy lòng anh trước.


Cô gái này, bây giờ vấn rất đơn thuần, anh không ngại đích thân dạy dỗ cô, cái gì là…Chất giọng trầm dễ nghe của Nhạc Cận Ninh, mang theo chút khàn khàn ái muội, bỗng nhiên khiến tim Niệm Ninh đập càng lúc càng nhanh.

Đến cả những ngón tay chống đỡ trên người anh cũng đang hơi run rẩy: “Anh…anh giở trò lưu manh!”
Mắt Nhạc Cận Ninh mang theo ý cười, khóe miệng tà niệm nhếch lên, “Phải, anh chính là giở trò lưu manh, nhưng mà anh chỉ giở trò lưu manh với em thôi.


Lời nói vừa dứt, anh đưa tay ra đang Chính là lúc này…….


“Cốc cốc cốc…” tiếng gõ cửa vang lên.

Chuyện tốt của Nhạc Cận Ninh bị quấy rầy, anh cau mày thật mạnh, lạnh lùng hỏi: “Ai?”
“Cậu chủ, cậu và mợ chủ đã dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.


Ngoài cửa vang lên tiếng chú Vương.

“Chú vương gọi chúng ta kìa, mau thả em ra” Niệm Ninh chìa tay chộp lấy cánh tay đang bồn chồn của Nhạc Cận Ninh, mặt đỏ bừng thôi thúc.

“Mặc kệ ông ấy, chúng ta tiếp tục.


Nhạc Cận Ninh vô lại nói.

Nói xong, anh cúi đầu, định hôn Niệm Ninh.

“Không được!” Niệm Ninh lấy tay chặn miệng Nhạc Cận Ninh lại, nói: “Chú Vương, chúng tôi dậy rồi, lập tức xuống liền.




Bình luận

Truyện đang đọc