NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 333

Nhạc Cận Ninh vốn định từ chối, nhưng anh lại lo lắng Niệm Ninh ở đây sẽ cảm thấy nhàm chán cho nên anh không có nói gì cả. “Vậy được, đợi lát nữa, anh làm xong rồi sẽ đến tìm em.” Niệm Ninh gật đầu, quay người rời khỏi phòng sách của Nhạc Cận Ninh, cô vốn định quay vè phòng ngủ nằm trên giường đọc sách, nhưng điện thoại trên bàn trà đột nhiên vang lên €ô đi qua đó, trán liền nhăn lại khi thấy rõ tên hiển thị trên màn hình.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô cuối cùng cũng quyết định nghe điện thoại: “Alo….. : “Niệm Ninh, anh là Trần Mẫn.” Người ở đầu dây bên kia nói.

Nghe âm thanh quen thuộc trong điện thoại Niệm Ninh vốn tưởng rằng cô sẽ cảm thấy có gì đó mất mát trỗi dậy trong lòng, nhưng cô không hề ngờ tới, khi trả lời điện thoại cô bình tĩnh đến lạ thường.

Cô lãnh đạm nói. : “ Tôi biết là anh, có chuyện gì sao?”

Dù sao cô cũng đã từng gọi số điện thoại này vô số lần, có thể nói là thuộc làu làu.

Trần Mẫn trầm mặc một hồi mới lên tiếng : “Anh….xin lỗi, Niệm Ninh.”

Niệm Ninh bị bất ngờ trong giây lát. Cô không ngờ Trần Mẫn sẽ gọi đến chỉ để nói điều này, “Tại sao anh lại phải xin lôi?” Trần Mẫn cảm thấy đầy tội lỗi nói, “Trước kia bỏ rơi em, đó là lỗi của anh, anh…”

“Nếu như anh muốn nói chính là những chuyện đó thì hãy quên đi, đó đều là những chuyện nhỏ nhặt, tôi không để ý nữa rồi, nếu như không còn chuyện gìkhác, vậy thì tôi cúp máy đây.”

Niệm Ninh trực tiếp cắt ngang lời nói của Trần Mẫn.

Bình thường khi đàn ông nói những lời như này thì chính là muốn làm lành hoặc là ăn năn hối lỗi, nhưng cô không muốn cho anh ta cơ hội này.

Bởi vì ban đầu chính anh nhẫn tâm phản bội cô, cho nên cả đời này cô cũng không tha thứ cho anh.

Trần Mãn lập tức ngăn Niệm Ninh cúp máy.: “Chờ đã, em hãy nghe anh nói, anh biết hiện tại em sống rất tốt, anh cũng chúc phúc cho em, chỉ là….đột nhiên rất muốn nói chuyện với „ em.

Kể từ khi Niệm Ninh rời khỏi bãi biển…

Không! Chính xác mà nói, là từ sau khi Niệm Tâm Như nói về điều đó, anh đột nhiên cảm thấy mình thực sự đã sai.

Nhưng mà thật đáng tiếc, hiện tại mọi thứ đã không thể quay lại như lúc ban đầu nữa.

Niệm Ninhlạnh nhạt nói: “Anh đã có vị hôn thế, mà tôi cũng đã có chồng, nếu như anh không có chuyện gì quan trọng thì tôi không cùng anh nói chuyện nữa, tôi hiện tại có chuyện cần làm.” Cô và Trần Mẫn đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, nói nhiều cũng vô ích.

Trên thế giới này, vĩnh viễn không có viên thuốc hối hận để uống.

Sau khi nói xong, Niệm Ninh liền trực tiếp cúp điện thoại, lúc này…..

“Em vừa mới gọi điện cho ai vậy?”

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nói của Nhạc Cận Ninh.

Niệm Ninh quay đầu liền phát hiện Nhạc Cận Ninh đã từ thư phòng đi ra ngoài.

“Không có gì, chỉ là một người bạn mà thôi, anh không bận nữa sao?” Khi nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, khuôn mặt của Niệm Ninh lần nữa hiện lên ý cười.

“Ừm..” Nhạc Cận Ninh bước vào phòng bếp rót một ly nước rồi hỏi Niệm Ninh: “Em muốn ăn chút gì không?”

“Em cũng không biết muốn ăn gì, hình như gần đây em đều đã ăn hết các món ăn của cửa hàng gần đây, Niệm Ninh đi tới, nhẹ nhàng ôm eo Nhạc Cận Ninh nói: “ Anh muốn ăn gì?”

Nhạc Cận Ninh nhìn chút đồ đã mua sẵn trong tủ lạnh, cầm bàn tay đang ôm eo mình của Niệm Ninh nhẹ nhàng nói: “ Vậy anh nấu cho em một chút thức ăn có sẵn ở nhà.2”

Bình luận

Truyện đang đọc