NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Nghe thấy Niệm Ninh nói sẽ lấy báo cáo về, đôi mày nhíu chặt của Nhạc Cận Ninh lúc này giãn ra một chút.

Nhìn thấy vẻ mặt của Niệm Ninh, chưa tận mắt nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, anh trước sau chẳng yên tâm được.
Trong lòng Niệm Ninh cũng thở phào nhẹ nhốm.

Còn chưa chờ cô thật sự buông lỏng, cô nghe Nhạc Cận Ninh nói: “Vậy được rồi, lần này anh sẽ đi với em, để khỏi bị mất lần nữa.”
Lần trước anh không đi lấy báo cáo cùng cô, kết quả cô làm cho mình khốn đốn quá chừng, thậm chí còn ngã bệnh.
Lần này anh đi cùng cô để khỏi phải dày VÒ mình.

Trái tim mà Niệm Ninh vừa mới buông lỏng đột nhiên thấp thỏm lần nữa.

Ban đầu cô dự định hôm nay tìm thời gian để đi làm một bản báo cáo viêm dạ dày giả.

Nếu Nhạc Cận Ninh đi cùng, chẳng phải sẽ bị lộ sao.
“Chỉ là một bản báo cáo mà thôi.
Em đi với chú Vương là được rồi.


Lại nói, mấy ngày này anh đã ở bên cạnh em và bà.

Nếu anh không đi làm, em thực sự sợ rằng những người khác sẽ nói rằng em là tai họa, là Tô Đát Kỷ hại nước hại dân.

“Cô nhìn Nhạc Cận Ninh một cách vô tội.
Làm ơn đừng đi với cô! Khi Nhạc Cận Ninh nghe Niệm Ninh nói những lời này, cảm thấy có chút lý lẽ.

Trong khoảng thời gian này, anh thực sự là vì chuyện của Niệm Ninh mà đã đẩy lùi không ít cuộc họp cũng như công việc.
Nếu cứ tiếp tục, đoán chừng sẽ không dễ giải thích với quản lý cấp cao của công ty.
Vì vậy, sau khi suy đi nghĩ lại, Nhạc Cận Ninh nói: ‘Được rồi, anh sẽ bảo chú Vương đi với em, bản báo cáo cứ trực tiếp đưa cho chú Vương, để chú giữ nó thay em.
Niệm Ninh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, để chú Vương đi theo, cô có thể để chú Vương đợi trong xe.

Cô đột nhiên mỉm cười nhẹ nhõm: “Được rồi, anh mau đi làm đi, sắp trễ đến nơi rồi.

Sau khi đưa bà trở về viện dưỡng lão, em sẽ đến bệnh viện lấy báo cáo, sau đó đưa nó cho chú Vương.Anh xem như vậy đã hài lòng chưa.”

Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh dễ thương ngoan ngoãn như vậy, khóe miệng cong lên một cách vô thức.

Ăn sáng xong, anh trực tiếp đi làm.
Sau đó, Niệm Ninh cũng đi ra ngoài.

Cô và chú Vương trước tiên đưa bà nội trở về viện dưỡng lão, sau đó cùng nhau đến bệnh viện.
Ngay khi xe dừng lại ở cửa bệnh viện, chú Vương đang chuẩn bị theo Niệm Ninh xuống, nghe thấy cô mở miệng nói: ‘Chú Vương, chú cứ đợi tôi ở đây, chỉ là lấy một bản báo cáo mà thôi, sẽ không mất nhiều thời gian.

Nếu chú không có việc gì thì giúp tôi mua một ít nước, từ sáng đến bây giờ tôi chưa uống một ngụm nước nào.


Ban đầu chú Vương muốn từ chối yêu cầu của Niệm Ninh, nhưng suy nghĩ lại, chỉ là một bản báo cáo kiểm tra mà thôi, không phải là cái gì to tác.

Hơn nữa từ sớm đến bây giờ, đã sắp trưa rồi, thật sự chưa uống một ngụm nước nào.
Thế là ông gật đầu đồng ý: “Vâng, vậy thì mợ chủ hãy cẩn thận, nếu có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Tôi biết rồi.” Niệm Ninh gật đầu.
Sau khi chú Vương đi, cô lấy tốc độ nhanh nhất đến văn phòng bác sĩ.
Không thể không nói, có tiền có thể sai khiến quỷ ma, câu này một chút cũng không sai.

Niệm Ninh trực tiếp ném thẻ ngân hàng cho bác sĩ và nhận được một bản báo cáo viêm dạ dày giả.


Bình luận

Truyện đang đọc