NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 497

Anh khẽ nhếch môi, lặng lẽ dùng sức ôm Niệm Ninh chặt hơn rồi mới nhắm mắt ngủ tiếp.

Niệm Ninh không nhớ đã bao lâu mình không được ngủ an ổn đến vậy, khi tỉnh giấc, cô phát hiện Nhạc Cận Ninh nằm ở cạnh giường.

Cô nhìn giờ, đã hơn 5 giờ chiều rồi.

Cô vừa chuẩn bị rời giường thì chợt chiếc điện thoại đang được đặt trên đầu tủ của Nhạc Cận Ninh vang lên.

Niệm Ninh nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ vẫn chưa dậy.

Chuông vang lên chưa được bao lâu, Nhạc Cận Ninh đã mở mắt, bắt máy: “Có chuyện gì?”

“Được, tôi biết rồi.”

“Cậu xử lý đi, lát nữa gọi điện báo kết quả cho tôi là được.”

Nhạc Cận Ninh nói vài ba câu đơn giản rồi cúp máy.

Niệm Ninh vẫn nằm trên giường giả vờ chưa dậy, nằm ở đó không nhúc nhích.

Nhạc Cận Ninh xoay người, nhìn Niệm Ninh vẫn còn đang ngủ say bên mình, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười bình thản, anh khẽ lại gân Niệm Ninh, thấy tóc bên tai cô hơi rối, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc rối ấy ra sau tai cô rồi mới xoay người ra ngoài phòng ngủ.

Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Niệm Ninh mới chậm rãi hé mắt ra.

Lúc đã chắc chắn trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Niệm Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy cô có cần phải giả ngủ đâu, dậy thì dậy, có gì phải sợ?

Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, không biết vì sao, cô cứ cảm thấy lúng túng.

Cảm giác tự mâu thuân mình này thật sự khiến người ta cảm thấy hết sức khó chịu.

Niệm Ninh chải đầu qua loa rồi xuống giường, sửa sang lại một chút.

Vừa rồi cô có nghe Nhạc Cận Ninh nhận điện thoại, chắc là bên công ty anh có chuyện, ra biệt thự rồi nhỉ?

Nghĩ đến toàn bộ biệt thự chỉ còn lại mỗi một mình cô, Niệm Ninh tức khắc cảm thấy buồn tẻ vô cùng.

Cô xoay người xuống tầng dưới, vừa đi vừa nói: ‘Chú Vương ơi, trong nhà còn nước cam không? Cho tôi một ly…’ Hai chữ “Nước cam’ còn chưa được nói ra thì đã im bặt.

Sao Nhạc Cận Ninh còn ở nhà?

Không phải vừa rồi đã đi rồi ư?

“Em muốn uống nước cam à?”

Nhạc Cận Ninh mới nghe được nửa lời của Niệm Ninh, suy đoán có lẽ cô muốn uống nước cam.

Niệm Ninh ngây ngốc gật đầu, buộc miệng hỏi: “Không phải anh phải đến công ty sao?”

Vừa nói xong thì cô đã hối hận, hình như cô đã nói nhầm mất rồi. “Sao em biết anh phải đến công ty?”

Đúng như cô đoán, Nhạc Cận Ninh đã phát hiện có gì đó không đúng.

“Em… đoán, mấy hôm nay không phải anh đều vừa dậy là đến công ty sao?” Niệm Ninh giả vờ thản nhiên đi xuống, đi thẳng xuống phòng bếp, nhưng khi đi ngang qua Nhạc Cận Ninh thì bị anh níu cánh tay lại.

“Vừa rồi em giả vờ ngủ à?” Nhạc Cận Ninh vạch trần thẳng thừng.

Niệm Ninh cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Nhạc Cận Ninh đã xấu hổ lắm rồi, bây giờ lại càng ước gì tìm cho ra một cái lỗ để chui xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc