NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 463

Niệm Ninh lập tức hiểu, hóa ra là ông Nhạc sợ cô ở nhà nhàm chán, cho nên cố ý lấy những thứ thú vị này cho người ta đưa tới đây.

Cô chọn ngẫu nhiên một hai chiếc và chơi với nó. Những người nhỏ bé trên đó đang nhảy, có vẻ rất thú vị.

Niệm Ninh có chút cảm động nói: “Vậy anh giúp tôi cám ơn ông Nhạc, những thứ đồ này chơi thật vui vẻ.”

Trong khoảng thời gian này cô ở trong biệt thự. Trừ ăn ra thì chính là ngủ, ngoài ngủ thì đi ra bên ngoài đi dạo một chút. Nhưng cho dù đi ra ngoài đi dạo một chút thì cũng chỉ có một mình cô, cũng sắp nhàm chán muốn chết.

Phan Lý thấy Niệm Ninh thích thì thở phào nhẹ nhõm, sau khi anh mang tất cả mọi thứ vào rồi rời đi.

Sau đó, Chú Vương mang người theo Niệm Ninh phân phó, đem mọi thứ lên trên lầu.

Niệm Ninh nhìn những thứ đồ này, nhớ tới hình như cũng đã thật lâu cô chưa tới gặp qua ông Nhạc rồi.

Vì vậy, cô lập tức hỏi Chú Vương: “Chú Vương, có phải ông Nhạc đã trở lại hay không?”

Ba của Nhạc Cận Ninh thỉnh thoảng thích đi du lịch với một vài người bạn kể từ khi ông nghỉ hưu. Ông đi du sơn ngoạn thủy, thường không ở trong nước. Cả ngày rất khó nhìn thấy bóng dáng ông, muốn gặp ông một lần cũng không dễ dàng.

Chú Vương gật đầu một cái nói:’Mợ chủ, ông chủ đã trở lại mấy ngày trước.”

Niệm Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy đi, Chú Vương, ngày mai chú giúp tôi thu xếp đi, tôi về nhà cũ một chuyến.”

Về việc cô muốn về nhà cũ, dĩ nhiên là Chú Vương không có phản đối gì: ‘ Được, bây giờ tôi sẽ thu xếp.”

Niệm Ninh gật đầu một cái, sau đó, lại bắt đầu tìm hiểu những gì ông đã gửi tới.

Chú Vương vừa mới quay người đi vài bước, tựa như chú nhớ tới cái gì, lại dừng bước xoay người lại.

Niệm Ninh thấy động tác của Chú Vương, hỏi: ‘Chú Vương, chú còn có chuyện gì sao?”

“Thật ra thì… Cũng không có chuyện gì, chỉ là có chuyện muốn hỏi mợ một chút.’ Chú Vương có chút khó nói.

Niệm Ninh nói: “Có vấn đề gì chú cứ hỏi đi.”

Chú Vương có chút do dự, nhưng cuối cùng vân mở miệng nói: “Thật ra thì cũng không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi mợ, mợ chuẩn bị đi một mình sao?”

Niệm Ninh nghịch mấy thứ đồ trong tay, cô biết Chú Vương muốn nói gì.

Chú thấy cô và Nhạc Cận Ninh chiến tranh lạnh lâu như vậy, cho nên chú muốn giúp cô một tay. Cô cười khổ một cái nói: “Phải, ngày mai tôi tự mình đi một chuyến là được rồi.”

” Thưa mợ, thật ra thì tôi hiểu rõ có chút chuyện tôi không nên xen vào, nhưng mà trong lòng cậu chủ cũng không phải xấu. Nếu cô nói chuyện rõ ràng với cậu chủ, cậu chủ nhất định sẽ không giận cô.” Chú Vương vẫn không nhịn được mở miệng khuyên nhủ.

Niệm Ninh lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Đây không phải là vấn đề người nào sẽ không tức giận.

Con người dù có cãi vã giận hờn vấn có thể ở bên nhau, nhưng cũng có người không thể, bởi vì không có duyên phận.”

Trong đó mối quan hệ giữa cô Nhạc Cận Ninh, có phải là hữu duyên vô phận không?

“Nhưng mà mợ chủ…”

“Chú Vương, tôi biết chú muốn nói cái gì, nhưng chú yên tâm đi, tôi không Sao.

Chú Vương còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Niệm Ninh cắt đứt.

Bình luận

Truyện đang đọc