NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 493

Đến lúc đó, người bị thương tổn nhất không phải cô, mà là bà nội.

Trương Thanh Trà đi rồi, Nhạc Cận Ninh và Trương Thanh Trà trò chuyện với bà nội một lúc, Niệm Ninh nhớ tới lời Nhạc Cận Ninh vừa nói với Trương Thanh Trà nên mượn cớ có việc bận, ra ngoài cùng với Nhạc Cận Ninh.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Niệm Ninh bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói với Nhạc Cận Ninh: “Em tự về là được rồi, lát nữa em sẽ gọi cho tài xế, bảo ông ấy lái xe tới đón em.”

Nhạc Cận Ninh biết vì sao Niệm Ninh lại làm vậy, cũng gật đầu nói: “Vậy cũng được, em đi đường chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Niệm Ninh gật đầu rời viện điều dưỡng trước Nhạc Cận Ninh.

Khi thấy Niệm Ninh xoay người xuống lầu, đột nhiên trong lòng Nhạc Cận Ninh có cảm giác hết sức phiền muộn, rầu rĩ.

Thậm chí trong một giây phút nào đó, anh còn rất muốn đi về cùng Niệm Ninh.

Nhưng mà, theo phản xạ anh ngẩng đầu nhìn lên lầu trên, nghĩ đến Trương Thanh Trà còn đang ngồi chờ anh trong phòng bệnh, cuối cùng vần bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó đi thang máy lên lầu mười tám.

b T Lúc Nhạc Cận Ninh đi vào phòng ệnh của Trương Thanh Trà, anh thấy rương Thanh Trà đang ngồi một mình trên giường bệnh, hai tay ôm đầu gối mà khóc.

Trương Thanh Trà thấy Nhạc Cận Ninh đi vào thì khóc càng dữ hơn nữa.

Anh đi đến bên giường Trương Thanh Trà, bỗng nhiên không biết nên a n tì nủủi cô ta thế nào.

“Thật ra… vừa rồi anh nói vậy, là có guyên nhân cả.” Nhạc Cận Ninh nói nh trạng của bà nội Niệm Ninh cho Trương Thanh Trà, hi vọng cô ta có thể thông cảm.

h d n c Nhưng rất hiển nhiên, dù anh đã nói ết lời Trương Thanh Trà vẫn không ừng khóc, vẫn ngồi đó không ngừng ghẹn ngào: “Thực ra em đã biết huyện của bà nội cô Niệm rồi, Trần Thành Niệm cũng có nói với em.”

Nhạc Cận Ninh nghe Trương Thanh Trà nói vậy thì có hơi bất ngờ.

Anh chưa từng thấy Trần Thành Niệm tới thăm Trương Thanh Trà mấy lần, n hưng cô ta lại biết nhiều chuyện của Niệm Ninh đến vậy. ị “Em đã biết rồi thì cũng nên hiểu vừa rồi anh thật sự không cố ý nói như th ế, em đừng buồn nữa được không?”

Nhớ lại ba năm trước, cô ta liều chết kéo anh về từ cảnh cửa địa ngục, thế m Tr th hi à bây giờ anh lại là người khiến ương Thanh Trà đau lòng khóc như ế, cảm giác áy náy tự nhiên nảy sinh.

Trương Thanh Trà lắc đầu một cái: ừ khi em biết đến sự tồn tại của cô Niệm, quả thật lòng em rất đau, rất khó chịu, nhưng em vẫn tin tưởng anh yêu em. Lúc nãy em gọi điện thoại cho anh, anh nói anh không thể tới, có phải là vì bà nội của cô Niệm không?”

Hay nói đúng hơn, là vì Niệm Ninh!

Chẳng qua, Trương Thanh Trà không nói thẳng ra.

Nếu có thể, cô không muốn lại nhắc đến người phụ nữ Niệm Ninh này trước mặt Nhạc Cận Ninh lần nào nữa.

Mỗi khi cô nhắc đến đều khiến cho Nhạc Cận Ninh nhớ Niệm Ninh thêm nữa.

“Anh…” Trong lúc nhất thời, Nhạc Cận Ninh không biết nên nói gì, vì Trương Thanh Trà nói không sai.

Nhưng mà, nếu như anh nói thật, với tình trang yếu ớt lại mãn cảm như bây giờ của Trương Thanh Trà, nhất định sẽ làm cô ta buồn lòng khổ sở.

Trương Thanh Trà vừa khóc vừa nói: “Anh Cận Ninh, mặc dù em đã cứu anh một mạng, nhưng trong hai năm em hôn mê, anh luôn chăm sóc cho em. Giờ em tỉnh lại rồi, mối ân tình nợ em anh đã trả xong, nếu sự tồn tại của em làm anh cảm thấy khó xử, em sẽ thành toàn cho anh, em sẽ không trách anh đâu, vì thấy anh được hạnh phúc, em cũng vui lắm.”

Bình luận

Truyện đang đọc