NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Niệm Ninh lắng nghe những lời trơ trến của anh, trái tim cô lạnh ngắt.
Chỉ đến lúc này, cô mới thấy rõ khuôn mặt thật của người đàn ông cô đã từng yêu bao năm nay.
Đột nhiên, Niệm Ninh thật lòng biết ơn Niệm Tâm Như.

Nếu cô ta không gây chuyện thì Niệm Ninh sẽ không bao giờ nhìn thấy một khuôn mặt xấu xí được che lại bằng đường nét sắc sảo, nho nhã của Trần Mãn.
Niệm Tâm Như lén nhìn, khi nhìn thấy gò má nhợt nhạt vì bị sốc của Niệm Ninh, cô ta không thể nào diễn tả được niềm vui trong lòng!
Cô ôm eoTrần Mãn, cố tình cất lên tiếng nấc, cơ thể cô ta khẽ run.

Vì vậy cô ta nói một cách hào phóng: “Trân Mẫn, bỏ qua đi, chị ấy… chị ấy không cố ý làm vậy đâu.

Có lẽ vì chị ấy vẫn còn quá yêu anh nên….


Sau khi nghe như vậy, Trần Mãn nhìn Niệm Tâm Như, dịu dàng hôn giữa hai lông mày cô.


Anh ta dịu dàng nói, “Tâm Như, em thật tốt bụng.

Em yên tâm.

Anh sẽ không để cô ấy bắt nạt em thêm bất cứ lần nào nữa.”
Niệm Tâm Như cười khúc khích với vẻ ngại ngùng, ánh mắt thiêu đốt nhìn anh: “Em tin anh.”
Nhìn thấy cảnh này, Niệm Ninh đột nhiên trong bụng đau nhói rồi ôm bụng nôn ra.
Âm thanh nôn mửa của cô ngay lập tức phá vỡ bầu không khí dịu dàng, ngọt ngào của Trần Mẫn và Niệm Tâm Như Cả hai lạnh lùng nhìn cô.

Phản ứng của Trần Mãn là dữ dội nhất.

Anh ta giận dữ hỏi: “Niệm Ninh, cô cố ý phải không?”
Niệm Tâm Như liền giả vờ run rẩy, khế nói nhỏ trong miệng: “Chị ơi, em…”
Biểu cảm buồn bã, dường như không nói nên lời, dịu dàng của cô rơi: vào mắt Trần Mãn khiến anh thêm ghê tởm Niệm Ninh.
Lúc này, Niệm Ninh thậm chí không thèm nghe những gì bọn họ nói.
Cô cảm thấy cơ thể mình đang rất khó chịu, tiếp tục nôn, như thể cô phải nhổ ra mọi thứ cô đã ăn trước đó.

Cô dựa vào một góc bàn bằng một †ay, mặt tái nhợt như tờ giấy, tay kia che mặt trước, cơ thể mảnh khảnh run rẩy, như thể gió có thể thổi bay DÚG Hay Ecc Một bàn tay nóng bỏng và rắn chắc ôm lấy Niệm Ninh, gánh chịu sức nặng của cơ thể cô.
“Niệm Ninh, có chuyện gì xảy với em vậy?”
Giọng nói từ tính của Nhạc Cận Ninh vang lên bên tai cô.
Niệm Ninh ngã vào vòng tay của Nhạc Cận Ninh, nói một cách khó chịu: “Dạ dày không thoải mái, muốn nôn mà không thể nôn được, thật khó chịu.”
Không biết tại sao, vào lúc Nhạc Cận Ninh xuất hiện, nỗi bất bình và nỗi buồn ẩn giấu trong lòng cô lại đột nhiên tràn về.

Nhạc Cận Ninh chỉ mới rời mắt đi một chút, vậy mà một số người đã dám bắt nạt cô gái của anh.
Anh nhẹ nhàng võ lưng Niệm Ninh, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Niệm Tâm Như và Trần Mẫn trước mặt.

Cả người anh toát ra khí thế mạnh mã: “Các người đã làm gì với cô ấy?”
Niệm Tâm Như không dám nhìn vào mắt Nhạc Cận Ninh, cô ta vô thức nép vào vòng tay của Trần Mãn và thì thầm: “Nhạc thiếu, chúng tôi không làm gì cả, cô ấy tự nhiên nôn mửa, sao anh lại có thể đỗ lỗi cho chúng tôi được?”
Cô ta cố nén sự ghen tị và phân nộ trong lòng mình, cô ta giả vờ e sợ một cách đáng thương: “Chị ơi.

Em biết chị vẫn còn rất thích Trần Mẫn, nhưng anh ấy thích em, chứ không phải chị.

Chị ghen tị với em như vậy là không đúng.


Vừa nói xong, cô ta liền khóc nấc lên.


Bình luận

Truyện đang đọc