Chương 1465
Đôi mắt Hứa Mạn Nhi mở to, tự nhiên một cảm giác còn lạnh hơn cả nước hồ bỗng dâng lên trong người nàng. Chuyện gì đây, sao lại như vậy? Tại sao lại là một nam nhân chứ! Còn bên kia, chiếc thuyền đang tiến đến gần, người trên tàu hét lớn: “Trắc phi, người đó có phải Vương phi không, hai người mau lên thuyền đi.”
Nam nhân kia quay sang nhìn nàng nở một nụ cười lạnh lùng, tựa như con rắn nước trông rất đáng sợ. Hứa Mạn Nhi gần như đã kiệt sức, thiếu chút nữa là bị chim xuống. Nam nhân kia lại đưa tay ra định đỡ lấy nàng, nhưng Hứa Mạn Nhi dùng hết sức đẩy hắn ra, nàng không muốn dây dưa đến hắn chút nào cả.
Nàng bơi theo hướng của chiếc thuyền, nhưng người nam nhân mặc áo đỏ kia lại đuổi theo nàng, cảm giác như là hắn ta đang cố tình đi theo nàng vậy.
Trong lòng Hứa Mạn Nhi lúc này vừa xấu hổ vừa khó chịu, luôn cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy.
Nhưng chuyện này là do bản thân nàng tự quyết định xuống nước nên không thể trách ai cả. Khó khăn lắm Hứa Mạn Nhi mới trở lại thuyền, Vương
Phu nhân lập tức đưa khăn lau cho nàng.
Mọi người đều nghi ngờ mà hỏi nàng: “Trắc phi, người đó là ai, tại sao, tại sao lại là một nam nhân vậy?”
Nam nhân đó đứng bám vào thuyền nhưng không lên thuyền, hắn ta hét vào mặt những người trên thuyền một cách kỳ lạ: “Cảm ơn cô nương đây đã ra tay giúp đỡ ta, nhưng ta đang bơi chứ không phải đuối nước đầu, hahaha.
Hắn ta nói xong liền lặn xuống nước, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau một trận ồn ào như vậy, mọi người đều nhìn thấy rõ người mà Hứa Mạn Nhi cứu thực sự là một nam nhân.
Chuyện như vậy là không xong rồi, nàng ta đường đường là Trắc phi, lại ở dưới nước lôi co với một nam nhân chuyện này mà đồn ra ngoài chẳng phải nàng đã làm xấu mặt của Sơn Vương phủ sao.
Cho dù Hứa Mạn Nhi có ý tốt và tất cả mọi người đều biết nàng có ý tốt.
Nhưng sẽ luôn có những người cho đó là điều xấu và cảm thấy khó chịu.
Các tỷ muội của Hứa An Liễu lần trong đám người, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng đủ để mọi người bắt đầu bàn tán: “Ai chà, Sơn Vương điện hạ mà biết, chắc chắn ngài rất tức giận đó, hình như Trắc phi tỷ hơi thiếu bình tĩnh rồi thì phải.”
“Đúng vậy, trước đó chúng ta đều khuyên người là đừng xuống nước, nhưng người lại nhất quyết muốn xuống nước, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Nghe xong mấy lời này, khuôn mặt Hứa Mạn Nhi tái nhợt, gần như không còn giọt máu nào.
Nàng cần chặt răng, mím môi ngăn bản thân không nói một lời nào.
Còn những người bắt đầu những câu chuyện đó lại nấp sau đám đông mà bụm miệng cười, trong lòng mừng thầm.
Hừ, ai bắt Hứa Mạn Nhi đã cướp đi Mộ Dung Bắc Hải.
Cho dù bây giờ nàng ta đã là Trắc phi, nhưng cũng phải xem nàng ta có đủ sức để ngồi vững vị trí đó không nữa chứ.
Một khi chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ nhìn nàng ta như một trò cười vậy và cho rằng nàng cư xử như vậy là không đúng.
Nếu Mộ Dung Bắc Hải biết chuyện, nhất định sẽ trách nàng!
Đến trạm dừng chân tiếp theo, Hứa Mạn Nhi không muốn ở lại trên thuyền nữa, liền rời khỏi thuyền mà không nói lời nào.
Trở về xe ngựa, tay chân Hứa Mạn Nhi sớm đã lạnh cóng như băng vậy. Bởi vì không muốn thị vệ bên ngoài nghe thấy khóc của nàng, nên nàng chỉ đành rơi nước mắt trong im lặng. Thực sự nàng chỉ muốn cứu người, nàng không muốn nhìn thấy Triệu Khương Lan gặp bất cứ chuyện gì cả. Tại sao lại đổi lại kết quả như vậy chứ?
Sau khi đến phủ Sơn Vương, Mộ Dung Bắc Hải vẫn chưa hồi phủ.
Lão quản gia nhìn thấy Hứa Mạn Nhi quay về, vốn là muốn ra hỏi nàng ra ngoài chơi có vui không.
Ông còn đang cảm thấy kì lạ, sao Trắc phi lại hồi phủ sớm như vậy? Lại ngạc nhiên hơn, khi thấy đôi mắt đỏ hoe của Hứa Mạn Nhi, còn người nàng thì ướt đẫm như rơi xuống nước vậy.