TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Hai cha con Bạch Thiên Nam đỏ mặt ngay lập tức.

Kim châm không gian yêu cầu cực cao đối với tu luyện Huyền Khí, y thuật tài hoa, thậm chí yêu cầu kinh nghiệm châm cứu cũng cực kì cao, hoàn toàn được coi là tuyệt kỹ trong giới y học.

Không cần phải nói rằng y thuật của hắn cao đến mức hắn có thể sử dụng kỹ năng thần kỳ này trong tầm tay.

Khuôn mặt này đã bị tát rất mạnh!
Mấy lão Trung Y có mặt tại đó cũng khen ngợi về điều này và vỗ tay liên tục.

"Lúc trước đã từng nghe qua thanh danh của Lương Thần Y, đáng tiếc vẫn chưa từng có thể thấy y thuật của Lương Thần Y, hôm nay có thể nhìn thấy thật sự là thần kì, thật khâm phục!"
"Ở độ tuổi này, có được y thuật như vậy, danh hiệu Thần Y hoàn toàn xứng đáng!"
"..."
Ngay sau đó, Hạ Tam Hải đột nhiên từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy Lương Siêu ở đây, không nhìn Bạch Thiên Nam một phát, và yêu cầu Lương Siêu gọi ông ta bằng tên và điều trị cho ông ta.

"Bạch đại nhân, cái mông của người khá nặng, có cần nhấc lên không?"
"Tên họ Lương kia! Sao anh dám nói chuyện với bố tôi như vậy? Đừng nghĩ rằng bạn ..."
"Câm miệng."
Bạch Thiên Nam khiển trách Bạch Hạo Nhiên một tiếng, lúc này đứng yên sẽ càng xấu hổ hơn, vì vậy ông ta đứng dậy bước sang một bên, nhưng ông ta không có ý định rời đi.

Kỹ thuật vừa rồi của Lương Siêu thật đáng kinh ngạc, nhưng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy thực lực của người này mạnh cỡ nào.

Lương Siêu ngồi ở bên giường, cười an ủi: "Hạ tiên sinh yên tâm, ông đã không còn nguy hiểm tính mạng nữa, tôi sẽ tận lực chữa trị cho ông."
“Ư……”
"Đều tại tôi lúc trước quá cố chấp, không có, không có nghe con khuyên nhủ, giờ ta đã lão già khằn, chỉ là, giao cho con..."
Nói xong, Hạ Tam Hải thống khổ nhắm mắt lại, vẻ mặt của Lương Siêu cũng trở nên nghiêm túc.


Hắn biết rất rõ tình hình của Hạ Tam Hải không đơn giản như những gì hắn vừa nói.

Nếu không phải lúc trước hắn ra tay cứu, nhét vào trong túi một mặt dây chuyền ngọc bội có khắc trận pháp bảo hộ, chắc hẳn ông ta đã sớm gặp Diêm Vương.

Hiện tại cho dù cứu được một mạng, e rằng sẽ để lại di chứng nặng nề khó chữa.

"Ring…ring……"
Sau vài phút, Lương Siêu bắt đầu châm cứu.

Ánh mắt của hắn như đuốc, tay như tia chớp, Bạch Thiên Nam mất ít nhất nửa giờ mới hoàn thành bộ Thái Ất châm quyết, nhưng trong tay hắn chỉ cần không đến một phần tư giờ.

Sau đó, hắn tiếp tục sử dụng hai bộ kỹ thuật châm cứu phức tạp và cao cấp hơn Thái Ất châm quyết, khiến các lão Trung Y đang theo dõi phải lóa mắt và mơ hồ.

"Bạch bộ chủ, ngài có biết Lương Thần Y đang biểu diễn hai bộ châm quyết nào không?"
"Vâng, Bạch đại nhân, ngài có thể giải thích một chút không, để chúng tôi có thể mở rộng tầm mắt?"
Đối mặt với ánh mắt của mấy lão Trung Y, Bạch Thiên Nam nhếch môi, trong lòng thầm chửi một trận.

Mấy lão già này, từ đâu mà nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy!
Hai bộ châm quyết này thật thâm sâu và khó hiểu, làm sao biết được chứ?
Tuy trong lòng mắng chửi nhưng ngoài mặt lại giả vờ như hiểu nhưng mà cứ ăn nói ầm ừ cho qua.

"Hai bộ châm quyết xuất phát từ thượng cổ y thư, tương đối cao minh phù hợp với bệnh tình, nhưng không thể dùng mấy câu mà có thể giải thích rõ ràng, sau này còn nhiều cơ hội."
"Được rồi."
Một lão Trung Y vẻ mặt tha thiết mà nói: "Ngài có thể nói cho tôi biết một chút, thí dụ như tên gọi là gì? Trị bệnh gì?"
Bạch Thiên Nam: "..."
Ông ta nhìn lão Trung Y một cách khó khăn, trầm giọng chửi rủa: "Sao ông nói nhiều như vậy chứ!"

"Nếu như ảnh hưởng Lương Siêu châm cứu, Hạ tiên sinh gặp chuyện xấu, thì ông có chịu trách nhiệm được không?"
Lão Trung Y đỏ mặt và tức giận ngậm miệng lại, khiến trong giới Lương Siêu cười rất nhiều.

Cặp bố con này tính cách giống nhau thật
Nửa giờ nữa trôi qua.

Sau khi thực hiện ba bộ châm quyết liên tiếp, những chiếc kim châm lấp đầy cơ thể của Hạ Tam Hải.

"Mọi người, lùi lại một chút."
Mọi người lui ra ngoài theo lời hắn, sau đó Lương Siêu lại dâng lên một luồng huyền khío, đột nhiên dùng một chưởng vỗ vào lưng ông ta.

"Phụt!"
Hạ Tam Hải đột nhiên phun ra một ngụm máu đen lên tường, độc tính mạnh đến mức trong nháy mắt ăn mòn cả một mảng tường lớn!
"Mai nhìn! Đó là cái gì!"
"Không biết, giống như một đoàn côn trùng?"
Ngay sau đó, mọi người nhìn về phía vết máu trên tường, không đến mấy giây, trên vết máu sâu bọ bắt đầu nhanh chóng bò xung quanh, cuối cùng hình thành tám chữ.

"Đoán xem ai là người tiếp theo nào?"
Ồ!
Một mảnh náo động.

Thủ đoạn như vậy, quả thật là đáng sợ!
"Xoạt xoạt!"
Bạch Thiên Nam nắm chặt tay thành quyền, đôi mắt gần như phóng hỏa!
Thủ đoạn âm hiểm như vậy để tạo ra sự hoảng loạn, đã nhìn thấy trong xác chết của hai mươi lăm người bao gồm cả Vương Ninh.


Ngay lập tức, một chưởng hỏa diễm bắn ra, thiêu rụi tất cả những con cổ trùng đó.

Lương Siêu chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, mặc dù toàn bộ cổ trùng đều bị đuổi ra ngoài, nhưng trên mặt hắn vẫn không có một tia vui mừng.

Hắn vừa đứng dậy, một cảm giác yếu ớt mãnh liệt ập đến trong đầu, hắn lảo đảo bước đi vài bước một cách khó khăn, khiến Bạch Thiên Nam phải lắc đầu một hồi.

"Hừ, y thuật của cậu có thể chấp nhận được, nhưng thân thể này tu luyện Huyền khí.

.

."
"Vẫn chưa ổn lắm."
Nghe vậy, Lương Siêu lập tức liếc nhìn Bạch Thiên Nam như nhìn một cây bút, cười hỏi: "Nếu vây ông tới thử xem?"
"Ồ không được, tôi sợ ông thậm chí không biết lần cuối tôi sử dụng hai bộ châm quyết nào, nên ông không thể thử."
"Xin lỗi, thật là vất vả cho ông rồi."
"Cậu!"
"Hừ!"
Bạch Thiên Nam tức giận đến mức bỏ đi, Bạch Hạo Nhiên vội vàng đi theo sau khi liếc nhìn Lương Siêu một cách hung hãn.

Sau một lúc.

Hạ Tam Hải lại chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Lương Siêu vẫn ngồi ở bên giường, liền nắm lấy tay của hắn.

"Tiểu, tiểu Lương..."
"Cả đời ông chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay nghĩ lại, ông muốn cầu xin com một lần."
"Tử Yên là người thân duy nhất của ông, hãy hứa với ông, từ nay về sau sẽ giúp ông chăm sóc và bảo vệ cho nó thật tốt được không?"
"Đây…
Nhất thời Lương Siêu có chút xấu hổ, ông ta bị thương như vậy mà vẫn còn đang suy nghĩ về hôn ước sao?
"Hạ tiên sinh, hiện tại ông cần nghỉ ngơi, tạm thời không nên nói chuyện kia."
"Đúng rồi, tôi có nghe Tử Yên nói qua, ông vẫn luôn cất giữ hôn ước mà sư phụ tôi để lại cho ông? Vừa rồi tại sao tôi không tìm thấy? Chẳng lẽ là mất rồi sao?"

"Không."
Hạ Tam Hải lại chậm rãi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Mỗi lần tôi thi hành nhiệm vụ quan trọng, đều sẽ sớm đem cái hôn ước đặt ở nơi tuyệt đối an toàn."
"Nơi đó chỉ có hai người ông cháu chúng ta biết."
Ý nghĩa rất rõ ràng, chàng trai, có muốn rời khỏi cuộc hôn ước đó không?
Không có cửa!
Lương Siêu : "..."
Lão già này, rất tệ!
Ngày hôm sau, buổi trưa.

Mặc dù Lương Siêu đã ra lệnh cho trưởng khoa chặn tin tức về vết thương nghiêm trọng của Hạ Tam Hải, nhưng Tử Yên vẫn biết về điều đó.

Trong phòng bệnh
Tử Yên nhìn ông nội vẻ mặt bầm tím, cả người đầy thương tích vẫn còn đang hôn mê, đã khóc cạn nước mắt.

"Ông nội của tôi, bây giờ tình hình của ông nội như thế nào?"
Lương Siêu trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Huyết mạch đứt đoạn, tu vi triệt để mất đi."
"Tuy rằng tính mạng đã được cứu, nhưng tương lai...!Chỉ sợ vĩnh viễn biến thành người tàn phế."
Sau khi nghe xong, cơ thể mảnh mai của Tử Yên đột nhiên run lên, bờ môi bị cắn đến chảy máu...!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Thấy vậy, Lương Siêu có chút đau lòng, đang nghĩ nên an ủi như thế nào, đột nhiên thấy cô ta lấy ra một phần quyển bằng da cừu.

"Đây là hôn thư mà năm đó sư phụ của anh để lại."
Lương Siêu sửng sốt một lúc.

Động tác này…có ý là gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc