TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


"Vâng!”
Hai vệ sĩ đáp một tiếng, sau đó một người đè Cung Vũ cưỡng ép mở miệng cô ra, người còn lại bắt đầu rót rượu.

Tốc độ rót rượu cực kỳ chậm chạp, nghiêm túc làm theo yêu cầu của Vương Tiểu Lỗi bảo đảm một giọt cũng không còn và một giọt cũng không rơi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này mỗi khi Cung Vũ nhịn không được bắt đầu nôn mửa, bọn họ liền ngừng rót rượu cùng che chặt miệng cô, làm cô không được nôn ra một giọt rượu nào.

Tóm lại toàn bộ quá trình rất tàn nhẫn làm cho không ít người ở đây đều âm thầm líu lưỡi, trong lòng cũng khó tránh khỏi dâng lên chút đồng tình.

Vài phút sau.

Chai rượu đầu tiên đã được rót xong, một nữ minh tinh bình thường có quan hệ không tệ với Cung Vũ thấy cô bị hai tên kia ép quỳ trên mặt đất bắt đầu rót rượu tiếp nữa thì cuối cùng cô ta cũng không xem nổi cảnh này nữa, do dự một hồi liền đứng lên.

Sợ hãi nói: "Vương thiếu, ngài chỉ cần gật đầu một cái đã có thể khiến người khác chết ngay lập tức, nhưng ngài làm vậy với một cô gái có phải hơi quá đáng rồi không?”
"Hiện tại Cung Vũ đã nhận được một bài học rồi, ngài..."
"Ngài có thể tha cho cô ấy lần này được không?”
Cô ta vừa dứt lời cựu giám đốc tập đoàn Thất Tinh liền cười nhạo một tiếng, thầm mắng một câu ngu xuẩn.

Đầu Vương Tiểu Lỗi chậm rãi quay về hướng vừa phát ra tiếng nói, có chút hứng thú nhìn nữ diễn viên đứng lên kia, cười tủm tỉm nói: "Cô..."
"Đang dạy tôi cách làm việc?”
"Không có không có!”
"Tôi chỉ...!ôi! ”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nữ diễn viên kia vừa xua tay liền kêu lên thảm thiết, chỉ thấy Vương Tiểu Lỗi hung hăng ném chai rượu về phía cô ta, "Bốp" một tiếng.

Chai rượu ấy đã đập trúng mặt cô ta.

Trong phút chốc máu tươi trộn lẫn với rượu theo gương mặt cô ta chậm rãi chảy xuống, chỉ có thể dùng từ nhìn thấy mà giật mình để miêu tả.

Nhìn khuôn mặt nữ diễn viên kia bị hủy hoại hoàn toàn, trong lòng mọi người đều thầm thương hại cô ấy.

Tiền đồ sau này của người phụ nữ này xem như hoàn toàn bị hủy rồi.

Nếu lúc trước lăn lộn trong giới còn chưa tích góp được bao nhiêu tiền vậy cuộc sống sau này sợ là sẽ vô cùng thê thảm.

Thấy hai vệ sĩ của mình dừng lại xem náo nhiệt, Vương Tiểu Lỗi tiện tay cầm mấy khối điểm tâm ném qua.

"Mẹ kiếp, một nữ nhân không biết sống chết có cái gì để xem?”
"Tiếp tục rót rượu cho bổn thiếu gia!”
Hai người vội vàng gật gật đầu, lại tiếp tục cầm chai thứ hai lên rót xuống mà lúc này mặt Cung Vũ đã đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly bộ dáng cực kỳ thống khổ.

Nôn mửa càng kịch liệt hơn khiến chai rượu thứ hai càng khó rót hơn chai thứ nhất.

Qua khoảng 20 phút thì chai rượu thứ hai mới rót được hơn phân nửa.

"Ầm!”
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Nhao nhao quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh chỉ thấy cánh cửa lớn nặng tầm trăm ký của phòng dạ hội ầm ầm sụp đổ, ngay sau đó là một thanh niên tướng mạo tuấn tú dáng người cao gầy đạp lên cánh cửa lớn chậm rãi bước vào.

Chính là Lương Siêu.

"Làm càn!”
Cựu Giám đốc Thất Tinh lấy lại tinh thần đầu tiên, nhưng vừa mới giận dữ quát một tiếng đã bị Vương Tiểu Lỗi giơ tay lên cắt ngang.

Mắt Vương Tiểu Lỗi nheo nheo nhìn chằm chằm Lương Siêu, cười lạnh hỏi: "Cậu chính là vị hôn phu của Cung Vũ?”
Lương Siêu không trả lời anh ta, mà nhìn về phía Cung Vũ trên sàn nhảy đầu tiên.


Giờ phút này đầu Cung Vũ đang cúi xuống cực lực nôn mửa nhưng vẫn bị hai tên vệ sĩ kia gắt gao che miệng, vẻ mặt thống khổ vô cùng hơn nữa đôi mắt đã có chút tan rã...!
Đây chính là biểu hiện của người ngộ độc rượu.

Hơn nữa tình trạng ngộ độc này thật sự đã rất nghiêm trọng!
Ầm ầm!
Lửa giận trong lòng Lương Siêu nháy mắt bị dấy lên, tuy trước đó hắn cùng Cung Vũ không có tình cảm gì nhưng hắn không ngốc, hoàn toàn hiểu được tâm tư của Cung Vũ.

Thà rằng bản thân chịu khổ thậm chí là bị nhục hy sinh danh tiết xưa nay mình xem trọng nhất cũng không muốn hắn bị liên lụy!
Thấy Lương Siêu đi lại gần, hai tên vệ sĩ dừng lại nhìn về phía Vương Tiểu Lỗi xin chỉ thị.

Không đợi Vương Tiểu Lỗi ra lệnh, Lương Siêu tiện tay liền vung ra hai kim châm.

Vèo vèo!
Sau khi tiếng xé gió vang lên, hai tên vệ sĩ lập tức không còn động tĩnh nữa, cả hai đồng thời ngã xuống đất, cảnh này làm hiện trường lập tức lâm vào yên lặng.

"Hả?”
Lúc này ông lão vẫn luôn ngồi một góc uống rượu khẽ cất tiếng, chậm rãi đứng dậy đi qua nhìn.

Khi thấy hai chấm đỏ rất nhỏ ở mi tâm hai tên vệ sĩ thì lắc đầu nói với Vương Tiểu Lỗi.

"Chết rồi.”
"Thằng nhãi này là cao thủ, thực lực hẳn là không dưới lão nhân.”
Vương Tiểu Lỗi nghe vậy thì nhíu mày, thầm nghĩ xúi quẩy rồi.

Lúc này anh ta lập tức chắp tay hướng ông lão kia, nói: "Tưởng lão, làm phiền ngài.”
"Không cần giết cậu ta, chỉ cần đánh tàn phế là được khiến cậu ta nằm liệt trên mặt đất để bổn thiếu gia vui vẻ chơi đùa một chút.”
"Vâng.”
Ông lão hờ hững gật đầu liếc Lương Siêu một cái rồi bước về phía trước vài bước.


Mà theo sau mỗi một bước chân của ông ta đều sẽ có một mảnh gạch sứ nổ tung, thấy vậy tất cả mọi người ở đây đều xuýt xoa tán thưởng.

Trông y như mấy cao nhân trong phim truyền hình vậy, thật quá mạnh mẽ!
Bước chân dừng lại, nhưng ông ta vẫn làm bộ làm tịch giả vờ để tay ra sau lưng bày ra tư thế của cao nhân đang chỉ dạy tiểu bối.

"Niệm tình cậu tuổi còn trẻ, tôi sẽ cho cậu cơ hội ra tay trước.”
Miệng Lương Siêu cong lên, lười dây dưa với ông ta, phóng thích ra khí tức của Thiên Tượng Cảnh trung kỳ, làm sắc mặt ông lão kia đột nhiên biến đổi!
"Trời, Thiên Tượng Cảnh!”
Ông lão kinh hãi kêu lên tiếng, lời còn chưa dứt đã cảm nhận được một trận kình phong đập vào mặt, thổi đến ông ta cũng miễn cưỡng lắm mới mở mắt được.

Tiếp đó là một trận đau nhức truyền khắp toàn thân, vả lại còn nghe được một tiếng nghiền nát phát ra từ cơ thể ông ta.

Mà thứ bị nghiền nát kia là đan điền của chính chính ông ta...!
"Phụt!”
Một ngụm máu tươi xen lẫn mảnh vụn nội tạng cuồng cuộng phun ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông lão vừa xuất hiện khí thế kia bị bay ngược ra ngoài cuối cùng cả người đều lún sâu vào trong tường, cúi đầu không biết sống chết.

"Nhường cho tôi ra tay trước thì ông sẽ không có cơ hội ra tay nữa.”
Vừa nói ánh mắt Lương Siêu vừa chuyển về phía Vương Tiểu Lỗi, sắc mặt trầm xuống.

"Nghe nói cậu viết kịch bản rất giỏi?”
"Vậy không biết tình tiết này có nằm trong vở kịch cậu viết không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc