TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 420

Cuối cùng, hai người nguyên trung, Đào Khiêm đều đã nhìn đến chết lặng thì Lương Siêu lúc này mới để Bạch Vân Hi ngã xuống đất, khuôn mặt khá đẹp trai lúc này hoàn toàn không thể nhận ra, răng rụng hết, thảm không nỡ nhìn, dáng dấp này đến mộ khuynh tuyết nhìn đều phải nhíu mày, cô ấy quay đầu đi không dám nhìn nữa.

Không chịu nổi hình ảnh này!

Không, nói chính xác là cô không có dũng khí nhìn nó.

Trận chiến lần trước ở phân hội Võ Minh Trấn Giang vốn đã để lại trong lòng cô một bóng đen tâm lý thật sâu, giờ lại thêm lần này nữa… e rằng đã thành ám ảnh tâm lý rồi.

Bên này thấy Lương Siêu chậm rãi đi về phía mình, Bạch Vân Hi sợ tới mức do dự một hồi, mơ hồ bắt đầu kêu cứu.

“Sư, sư tôn!”

“Cứu…”

Nhưng lời mới vừa nói một nửa, Bạch Vân Hi liền nhìn thấy một màn hoàn toàn đau lòng và thậm chí khiến anh ta gục ngã.”

“Xích Viêm Liệu Nguyên!”

Chỉ nghe Lê Uyển quát to một tiếng không ngờ ba thanh kiếm tu luyện nửa đời của Vân Cơ lại bị hai luồng ánh lửa ở trong thất luyện đột nhiên đốt cho bốc cháy phừng phừng, đã bị tan chảy …

Đôi mắt của Vân Cơ đột nhiên mở to, khuôn mặt tái nhợt và khí tức cơ thể nhanh chóng yếu đi.

Ngay sau đó, Lê Uyển lao đến trước mặt ông ta như một bóng ma lửa, dùng một tay tóm lấy cổ ông, và bắt đầu đánh đấm liên tiếp vào gương mặt già nua của ông ta!

Ngay sau đó, Vân Cơ và Bạch Vân Hi cùng chịu chung số phận, bị ném vào chân Lương Siêu như hai con chó chết.

Lê Uyển vỗ tay và vươn vai.

Thân hình yêu kiều hỏi: “Tiểu Siêu, cặp sư đồ này con muốn xử trí như thế nào?”

“Băm cho chó ăn thì hơi tốn thời gian, cứ trực tiếp hầm thành canh được không?”

“Ừng ực…”

Lương Siêu, mộ khuynh tuyết cùng với Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm nãy giờ nhìn tới há hốc mồm chợt nuốt nước miếng, trông sắc mặt bà vô cùng bình thường và coi đó là điều hiển nhiên, khóe miệng của họ giật giật.

Người phụ nữ này thật là hung hãn …

Xác định ánh mắt này chính xác là một người tàn nhẫn máu lạnh không nên chọc vào!

“Cái kia…”

“Sư nương à, khẩu vị của người không phải có chút nặng sao?”

“Nặng á?”

Lê Uyển trừng mắt nhìn, nói: “Trước đây khi sư phụ con ở cùng ta cũng thường chơi như vậy, tôi là học được từ ổng đó, ông già đó không nói cho con biết sao?”

Vẻ mặt Lương Siêu mờ mịt lắc đầu, hoàn toàn không biết Thiên Huyền lại có một lịch sử huy hoàng như vậy.

“Tiền bối!”

Bình luận

Truyện đang đọc