TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 492

Giờ phút này đầu Cung Vũ đang cúi xuống cực lực nôn mửa nhưng vẫn bị hai tên vệ sĩ kia gắt gao che miệng, vẻ mặt thống khổ vô cùng hơn nữa đôi mắt đã có chút tan rã…

Đây chính là biểu hiện của người ngộ độc rượu.

Hơn nữa tình trạng ngộ độc này thật sự đã rất nghiêm trọng!

Ầm ầm!

Lửa giận trong lòng Lương Siêu nháy mắt bị dấy lên, tuy trước đó hắn cùng Cung Vũ không có tình cảm gì nhưng hắn không ngốc, hoàn toàn hiểu được tâm tư của Cung Vũ.

Thà rằng bản thân chịu khổ thậm chí là bị nhục hy sinh danh tiết xưa nay mình xem trọng nhất cũng không muốn hắn bị liên lụy!

Thấy Lương Siêu đi lại gần, hai tên vệ sĩ dừng lại nhìn về phía Vương Tiểu Lỗi xin chỉ thị.

Không đợi Vương Tiểu Lỗi ra lệnh, Lương Siêu tiện tay liền vung ra hai kim châm.

Vèo vèo!

Sau khi tiếng xé gió vang lên, hai tên vệ sĩ lập tức không còn động tĩnh nữa, cả hai đồng thời ngã xuống đất, cảnh này làm hiện trường lập tức lâm vào yên lặng.

“Hả?”

Lúc này ông lão vẫn luôn ngồi một góc uống rượu khẽ cất tiếng, chậm rãi đứng dậy đi qua nhìn.

Khi thấy hai chấm đỏ rất nhỏ ở mi tâm hai tên vệ sĩ thì lắc đầu nói với Vương Tiểu Lỗi.

“Chết rồi.”

“Thằng nhãi này là cao thủ, thực lực hẳn là không dưới lão nhân.”

Vương Tiểu Lỗi nghe vậy thì nhíu mày, thầm nghĩ xúi quẩy rồi.

Lúc này anh ta lập tức chắp tay hướng ông lão kia, nói: “Tưởng lão, làm phiền ngài.”

“Không cần giết cậu ta, chỉ cần đánh tàn phế là được khiến cậu ta nằm liệt trên mặt đất để bổn thiếu gia vui vẻ chơi đùa một chút.”

“Vâng.”

Ông lão hờ hững gật đầu liếc Lương Siêu một cái rồi bước về phía trước vài bước.

Mà theo sau mỗi một bước chân của ông ta đều sẽ có một mảnh gạch sứ nổ tung, thấy vậy tất cả mọi người ở đây đều xuýt xoa tán thưởng.

Trông y như mấy cao nhân trong phim truyền hình vậy, thật quá mạnh mẽ!

Bước chân dừng lại, nhưng ông ta vẫn làm bộ làm tịch giả vờ để tay ra sau lưng bày ra tư thế của cao nhân đang chỉ dạy tiểu bối.

“Niệm tình cậu tuổi còn trẻ, tôi sẽ cho cậu cơ hội ra tay trước.”

Miệng Lương Siêu cong lên, lười dây dưa với ông ta, phóng thích ra khí tức của Thiên Tượng Cảnh trung kỳ, làm sắc mặt ông lão kia đột nhiên biến đổi!

“Trời, Thiên Tượng Cảnh!”

Ông lão kinh hãi kêu lên tiếng, lời còn chưa dứt đã cảm nhận được một trận kình phong đập vào mặt, thổi đến ông ta cũng miễn cưỡng lắm mới mở mắt được.

Tiếp đó là một trận đau nhức truyền khắp toàn thân, vả lại còn nghe được một tiếng nghiền nát phát ra từ cơ thể ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc