TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 289

Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, lập tức đánh bọn người Vương Hồng Ba trước đó còn tung bay trên chín tầng mây xuống mười tám tầng Địa Ngục!

Giờ phút này đám người cũng choáng váng, tuy cân nặng của tập đoàn Vương Thị không nhỏ, Vương Hồng Ba cũng không thua kém ai trong mười tám ông lớn này, nhưng người ta đã liên hợp lại, với thực lực đó thì muốn diệt tập đoàn Vương Thị chỉ là vấn đề thời gian mt.

Lần này tập đoàn Vương Thị thật sự lạnh rồi!

“Vì sao!”

“Vì sao các người lại nhằm vào Vương gia! Rốt cuộc tôi đắc tội các người chỗ nào!”

Vương Hồng Ba rống lên chất vấn, mười tám ông lớn nghe xong đều hừ lạnh.

Thằng ngu này sắp chết đến nơi còn không biết vì sao mình chết.

Lúc này, Lương Siêu chậm rãi đứng lên, cười cười với Vương Hồng Ba sắc mặt xanh đỏ liên tục trên đài.

.

“Trước đó tôi đã cho ông một cơ hội, đáng tiếc ông không nắm chặt, không phải ông muốn tận mắt chứng kiến tôi diệt Vương gia các người như thế nào à?”

“Hiện tại, nhìn thấy rõ rồi chứ?”

Nghe xong, cho dù Vương Hồng Ba có ngốc cũng triệt để hiểu ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, bờ môi cũng bắt đầu phát run.

Tất cả đều không phải trùng hợp…

Vương Thiên Hào trừng lớn đôi mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin, điên cuồng lắc đầu.

“Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!”

“Họ Lương, cho dù anh là tông sư võ đạo cũng không có khả năng chỉ huy được nhiều ông lớn như vậy!”

“Trong này nhất định có mờ ám, anh, anh nhất định lại giả bộ ngầu thôi! Đúng không!”

“Làm càn!” Sắc mặt Hình Huy lập tức trở nên lạnh lẽo, quát mắng: “Lương thần y là nhân vật thần tiên, sao thứ chẳng ra gì như cậu lại dám sỉ nhục?”

“Hừ, Vương Hồng Ba, muốn trách thì anh trách hai cha con anh mắt mù, gây hấn với ai không được, lại chọc trúng ân nhân cứu mạng của chúng tôi.”

“Đại ân cứu mạng, không thể báo đáp, chỉ cần một câu của Lương thần y, cho dù ông đây có táng gia bại sản cũng phải chơi chết Vương thị các người!”

“…”

Mười tám ông lớn nhao nhao mở miệng, thái độ cứng rắn, khiến ánh mắt Vương Hồng Ba trở nên vô cùng âm trầm, lập tức vội vàng hung hăng trừng Vương Thiên Hào một cái.

“Con mẹ nó còn đứng ngơ ra đó làm gì!”

“Tranh thủ gọi điện thoại cho sư phụ con, bảo ông ta lập tức tới!”

“Hôm nay, tôi muốn để tên nhãi họ Lương này đổ máu nơi này! Tôi cũng muốn xem chờ nó chết thì các người còn có thể hung hăng như vậy không!”

“Thật tốt!”

Vương Thiên Hào liên tục gật đầu bấm điện thoại, mười tám ông lớn Hình Huy thấy thế thì lộ ra vẻ mặt quái lạ, trong mắt tràn ngập trêu tức và buồn cười.

Lúc này còn muốn gọi điện thoại cho Tiêu Bắc Quang?

Bình luận

Truyện đang đọc