TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Hai ngươi Giả Nam, Diệp Khuynh Thành nghe xong đều che miệng cười.

Nhìn vẻ mặt lúc đỏ lúc đen của Hoa Văn Xương, thì trong lòng đều một trận hả giận.

"Cậu, cậu ở đâu ra vậy!"
"Diệp đổng, nhân viên công ty các người đều vô lễ như vậy sao!"
"Hoa thần y, hắn không phải nhân viên của tập đoàn chúng tôi."
Giả Nam nói xong liền chỉ vào Lương Siêu, trịnh trọng giới thiệu: "Vị này là Lương tiên sinh, tuy còn trẻ nhưng cũng là người có danh tiếng ở Xuyên Nam, giống ngài, hắn cũng mang danh thần y.”
"Hắn chính là Lương Siêu?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Diệp Khuynh Thành thầm kinh hãi trong lòng, theo bản năng bắt đầu đánh giá hắn, cũng không khó ưa như trong tưởng tượng, mà trái lại còn cảm thấy có chút thuận mắt.

Mà cái thuận mắt này bị cô ta cho là vì Lương Siêu không dùng từ thô tục vẫn có thể mắng lão vô lại Hoa Văn Xương một trận, cũng xem như là thay mình trút giận.

"Thần y?"
"Chỉ bằng tên nhãi chưa dứt sữa này?"
"Thật là thói đời mà, A Miêu A Cẩu nào học y được vài năm, may mắn chữa khỏi cho mấy bệnh nhân liền có thể tự xưng là thần y?"
"Phi!"
Thấy ông ta thô lỗ phun một ngụm đờm dày xuống đất, Giả Nam lập tức nhíu chặt mày vẻ mặt chán ghét, đang muốn mở miệng trách cứ một phen thì bị Lương Siêu giơ tay ngăn lại.


"Không phục sao?"
"Vậy… nếu ông cũng hiểu y thuật, thì không ngại để tôi chẩn đoán cho ông một chút chứ? Nếu tôi có nói sai câu nào có thể tùy ông phê bình, được không?”
Hoa Văn Xương suy nghĩ một chút liền gật gật đầu, lúc này cũng không thể tỏ vẻ chột dạ.

"Được."
"Nếu cậu đã có gan như vậy thì cứ đến đây đi, nhưng lão đây xưa nay chỉ nói thẳng, miệng mồm không nể ai, nếu bị nói đến máu chó đầy đầu cũng đừng nóng đấy."
Lương Siêu cười cười cũng không để ý tới ông ta nữa, bắt đầu vừa bắt mạch, vừa tinh tế quan sát sắc mặt ông ta.

Một lát sau.

Thấy hắn thu tay lại, Diệp Khuynh Thành vội vàng hỏi: "Thế nào? ”
"Rốt cuộc ông ta thật sự có bệnh hay là giả bệnh?"
Lương Siêu nhìn cô ta một cái, vẻ mặt khẳng định chậm rãi gật đầu.

"Có bệnh thật."
Ồ?
Hoa Văn Xương nhướng mày cười, thầm nghĩ tên này cũng biết thức thời đấy, còn phối hợp với mình, chẳng lẽ hắn muốn dựa vào chuyện này ôm đùi mình, mượn cơ hội đi theo mình làm việc?
Nhưng một giây sau, ông liền phát hiện mình thật sự nghĩ nhiều rồi.

Chỉ nghe Lương Siêu nói: "Chẳng những là có bệnh thật, hơn nữa còn là bệnh nặng, sống chết chỉ cách nhau một đường kẻ.”
“Nói bậy!”
“Cậu dám nguyền rủa tôi!”
"Thân thể của lão, lão tự mình biết, rõ ràng khỏe… A không, tuy rằng bệnh tật rất nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng!”

"Đừng nóng vội, nghe tôi chậm rãi nói."
Đầu tiên Lương Siêu chỉ ngực ông ta, nói: "Có phải mỗi lần đến nửa đêm, ngực của ông lại thấy đau hay không?”
Nghe vậy, Hoa Văn Xương không khỏi sờ ngực mình, nhíu nhíu mày.

Triệu chứng của ông thật sự đúng như lời đối phương nói, chẳng qua do bình thường ông cũng không để ý lắm.

"Có biết tại sao không?"
"Đó là bởi vì gân mạch của ông bị tổn thương, khí huyết ứ đọng gây ra, có thể hiện tại ông chưa cảm giác được gì nhiều, nhưng qua tầm một tháng nữa, xác suất lớn là ông sẽ mắc bệnh vàng da, hay nói cách khác là ung thư gan trong Tây y."
Diệp Khuynh Thành, Giả Nam nghe vậy cũng hơi ngẩn ra.

Thật sự nghiêm trọng như vậy?
Mà Hoa Văn Xương vẫn giữ thái độ đánh chết cũng không tin.

"Cậu nói bậy!"
"Đúng là thứ chỉ biết nói lời xằng bậy, trong thời gian ngắn như vậy có thể dự đoán ra tôi sẽ mắc bệnh gì? Ngay tôi còn chưa có đạo hạnh như vậy, huống chi là cậu?”
Đối với phản ứng của ông ta, Lương Siêu hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn.

Cười cười lắc đầu, lúc này giơ tay chỉ vào huyệt Thái Khê của ông ta.

"Au au!"
Hoa Văn Xương lập tức kêu đau oai oái, cong lưng giận dữ nhìn Lương Siêu.

"Cậu vừa làm gì tôi đấy!"

"A..."
"Ông tốt xấu gì cũng hiểu chút y thuật, huyện Thái Khê vừa ấn liền đau, đại biểu cho cái gì ông không biết sao?"
Này!
Nghe xong, sắc mặt Hoa Văn Xương lập tức trắng bệch.

Thấy vẻ mặt khác thường của ông ta, hai người Giả Nam và Diệp Khuynh Thành cảm thấy hứng thú, vội vàng truy hỏi: "Đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ lại là bệnh nan y?”
"Ừm, đúng là như vậy."
Lương Siêu búng tay một cái, nói: "Nó đại biểu cho chức năng khí hóa của ông ta không đủ, ba thứ khí huyết, âm dương, hư thực không thể tự cân bằng.”
Diệp Khuynh Thành nghe xong thì nhíu mày hỏi: "Có thể nói cái gì mà chúng tôi nghe hiểu được không?”
"Ừm, đơn giản mà nói, chính là thận của ông ta không còn tốt nữa."
"Dài thì nửa năm, ngắn thì một tháng, chắc chắn sẽ dẫn phát suy thận, đến lúc đó còn bộc phát ung thư gan, chậc chậc.

Nói không chừng bây giờ điện thoại đặt quan tài mua đất chôn đi là vừa.”
"Nghiêm trọng như vậy sao?!"
Giả Nam lập tức bị hoảng sợ, mà Hoa Văn Xương cũng dùng vẻ mặt phức tạp gắt gao nhìn chằm chằm Lương Siêu.

Thì ra tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh thật!
Theo khả năng hắn vừa lộ ra, chỉ sợ y thuật của hắn không hề thu mình!
Sau khi do dự một chút, vẫn là tạm thời kéo mặt xuống, thấp giọng hỏi: "Nếu cậu đã chuẩn ra bệnh rồi, hẳn là cũng có phương pháp trị liệu đúng chứ?”
Lương Siêu cười nhạt gật đầu: "Chỉ cần là bệnh, tự nhiên phải có phương pháp trị liệu.”
"Phương pháp gì?"
"Muốn biết?"
"Đơn giản, trả lại 10 tỷ kia trả lại cho tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh, sau đó lại tự động hủy bỏ hợp đồng rồi cút đi, tôi sẽ cho ông phương pháp trị liệu."
"Cậu!"
Thấy hắn lại bắt đầu đối đầu với mình, Hoa Văn Xương tức giận nói: "Lúc trước cậu có nói, lần này là khám bệnh từ thiện, không thu một phần tiền chẩn đoán nào!”
"Đúng vậy, thật sự tôi đâu có thu đồng nào của ông đâu?"
"Là bệnh nhân thì phải nghe lời, hơn nữa yêu cầu vừa rồi là vì muốn trị bệnh của ông, dù sao ông cũng phải nghe chứ?"
Hoa Văn Xương bị nói đến sửng sốt, với đầu óc gian xảo của ông ta, trong lúc nhất thời cũng không tìm được cớ nào phản bác được lời nói của Lương Siêu!

Một lát sau, sắc mặt ông ta trầm xuống, sau khi nghiến răng nghiến lợi một hồi thì dứt khoát nói một tràng dài.

“Tên nhãi miệng lưỡi xảo trá, ông đây không bị cậu lừa đâu!”
“Chắc gì là cậu chẩn đoán không đúng, cho dù đúng, dựa vào y thuật của lão cũng không đến nỗi không nghiên cứu ra phương pháp trị liệu!”
“Nhưng nếu không có lão đây hỗ trợ, hừ, chỉ sợ dược phẩm Nhuận Tinh mới thật sự là kẻ gặp chuyện!”
“Để lão chống mắt lên xem, lần này ai mới là người chịu thiệt!”
Nói xong, cũng không thèm nán lại lâu, chắp tay sau lưng trực tiếp rời đi.

Mẹ kiếp?
Lão vô lại này dứt khoát vậy sao?
Lương Siêu thầm mắng một tiếng, còn Diệp Khuynh Thành suýt kêu lên thành tiếng, cho dù đã trải qua nhiều năm trên thường trường dưỡng thành tính tình bình tĩnh thì lúc này cũng bắt đầu có chút nóng nảy..

Thấy thế, Lương Siêu cũng không tiện đề cập đến chuyện từ hôn nữa, thầm nghĩ lỡ tốt bụng rồi thì giúp cô ta một phen nữa đi, sau đó lại từ hôn luôn cũng không muộn.

Khi nhìn về phía Giả Nam, phát hiện mấy người này đang phát sầu vì chuyện công thức của thuốc mới thì nhất thời bật cười thành tiếng.

"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Vậy cũng tính là rắc rối?"
Diệp Khuynh Thành nghe vậy ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn.

"Ý anh là sao?"
"Anh có thể giải quyết?"
Lương Siêu gật gật đầu.

"Có thể."
"Quả thực không phải chuyện đơn giản thật, chắc phải mất vài phút.".


Bình luận

Truyện đang đọc