TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Vào buổi chiều, khoảng một giờ.

Thấy trên lầu không có động tĩnh gì, Lương Siêu kéo Lương Nghiên lại mà không nói một lời nào và chuẩn bị rời đi.

Sau khi chờ đợi cả buổi sáng, hắn vẫn không gì.

Ai mà không mất bình tĩnh?
Thấy vậy, Mộ Khuynh Tuyết đã quýnh lên.

"Lương thần y, dừng bước!"
"Mộ tiểu thư, không phải là tôi không giúp cô, học trò quá cao ngạo, tôi thật sự hầu hạ không nổi, cô nên thuê người khác tài giỏi hơn đi."
"Vậy còn chuyện từ hôn thì sao?"
"Anh không cần tôi giúp sao?"
"Không cần."
Lương Siêu không quay đầu lại nói: "Khi Cung Vũ cô nương trở về, Lương Siêu tôi sẽ cùng cô ấy thương lượng lại, tôi không quấy rầy Mộ cô nương nữa."
Lương Nghiên vốn muốn ở lại chơi với Mộ Khuynh Tuyết một lúc, nhưng cô bé ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hơi ủ rũ của Lương Siêu, rõ ràng là có chút tức giận, vì vậy cô bé không nói gì.

Cô không còn cách nào khác ngoài việc bí mật dang tay ra với Mộ Khuynh Tuyết bày tỏ rằng cô không thể giúp đỡ được gì.

Và tại thời điểm này.

Bất ngờ có tiếng hừ lạnh phát ra từ lầu hai: "Đợi lâu quá sốt ruột quá nhỉ? Thanh niên bây giờ không ai có thể kiên nhẫn được."
"Tiểu Tuyết, dẫn hắn lên đây đi."
Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy liền mừng rỡ, vội vàng chạy đến trước mặt Lương Siêu, chắp tay trước ngực vái lạy hắn, miệng bĩu ra, bắt đầu làm nũng.

"Lương Thần Y, anh có thể nể mặt là bạn chiến đấu, mà đi theo tôi lên lầu đi."

"Cứ coi như tôi cầu xin anh đi, không được sao?"
Trong khi nói, thân hình cô ấy cũng vặn vẹo uốn éo như rắn nước.

Thấy cô ấy lại hướng về phía trước mà chậm rãi kiễng chân lên, Lương Siêu vội vàng lui về phía sau một bước, giơ tay ngăn cản.

"Mộ tiểu thư..."
"Nếu chồng tương lai của cô phát hiện ra bộ dạng này của cô bây giờ, anh ấy nhất định sẽ rất tức giận, cho nên vì chồng tương lai của cô, cô có thể nào đừng trêu chọc tôi như vậy được không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Rất nguy hiểm."
Mộ Khuynh Tuyết nghe xong lời này, không khỏi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng trừng mắt nhìn Lương Siêu, sau đó nắm tay hắn chạy lên lầu.

Bước vào phòng, một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi.

Sau đó lại nhìn thấy lò luyện đan đặt ở chính giữa phòng, toàn thân đỏ rực như lửa, đứng cách rất xa có thể cảm nhận được khí tức nóng rực từ trong đó truyền đến, thật không tầm thường.

Lương Siêu không khỏi nhấp môi, người có thể sử dụng lò luyện đan này luyện chế đan dược, sợ cũng không tầm thường.

"Lão sư, vị ngày chính là người mà còn và người trước đó đã từng nói qua Thần Y Lương Siêu, y thuật của hắn cực cao, tiếng tăm lừng lẫy."
Mộ Khuynh Tuyết nói xong, người phụ nữ ngồi xếp bằng trên giường chậm rãi mở mắt ra nhìn Lương Siêu, đồng thời Lương Siêu cũng bắt đầu nhìn bà.

Toàn thân mặc trang phục cung đình, với mái tóc dài búi cao lên, khí chất tao nhã và sang trọng của bà, những cô gái bình thường hoàn toàn không thể nào so sánh được.


Khuôn mặt cũng cực kỳ xinh đẹp, nghe Mộ Khuynh Tuyết nói rằng bà mới ngoài năm mươi, nhưng làn da trắng nõn và dáng người săn chắc chắc chắn có thể so sánh với những cô gái tuổi đôi mươi.

"Người phụ nữ này, giống như Mộ Khuynh Tuyết khi còn trẻ, là một mỹ nhân hàng đầu." Lương Siêu nghĩ thầm.

"Tiểu Tuyết, bản thân tôi còn tưởng rằng là tài năng trẻ tuổi gì mà được con tôn sùng, ưu ái như vậy, nhưng không ngờ đó lại là một tên trai bao."
"Mắt của con bây giờ thật sự là càng ngày càng xấu."
Lại trở thành một tên trai bao?
Mộ Khuynh Tuyết hơi cúi đầu không nói gì, nhưng Lương Siêu không làm gì, lập tức trả lời: "Tôi thừa nhận nhan sắc của tôi rất đẹp, dung mạo tuấn tú, rất dễ bị hiểu lầm là một tên trai bao."
"Nhưng có hư hỏng hay không thì tiền bối phải thử mới biết được".

Mộ Khuynh Tuyết khẽ mở miệng, trong lòng hơi lo sợ.

Cô ấy vẫn nhớ mơ hồ rằng người cuối cùng nói chuyện hỗn hào như vậy trước mặt sư phụ đã chết một cách bi thảm.

Nhưng nhìn Lê Uyển lần nữa, bà không hề tức giận mà nhìn Lương Siêu với vẻ mặt hơi sững sờ.

"Lão sư?"
"Lương Thần Y tính tình chính là như vậy, phóng khoáng không bị trói buộc, luôn luôn thẳng thắn, người nhất định.

.

.

"
"Được rồi"

Lê Uyển lấy lại tinh thần, hình như lộ ra vẻ có chút bực bội, sau đó đưa tay về phía Lương Siêu.

"Cậu đã tự tin như vậy, vậy đến đây đi, để tôi xem cậu mạnh bao nhiêu."
Lương Siêu không nói gì, nhờ Mộ Khuynh Tuyết giúp chăm sóc Lương Nghiên, sau đó ngồi xuống và bắt đầu bắt mạch cho Lê Uyển.

Rất nhanh đã có kết quả.

Thấy hắn thu tay về, Lê Uyển khẽ hỏi: "Như thế nào?"
"Hỏa độc xâm nhập thân thể, cộng thêm không dưới mười mấy loại dược liệu kèm theo độc tố của chính mình, trộn lẫn vào nhau đã trở thành một loại hỗn độc có độc tố cực kỳ mạnh, xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng của tiền bối."
"Nhất định là do nhiều năm qua tiền bối thường xuyên luyện đan, nếu như tiền bối không tinh thông dược lý, nhất định không thể sống sót đến bây giờ."
"Nói nhảm."
Lê Uyển cau mày nói: "Những thứ này nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy, vậy tôi cần cậu nói nữa sao?"
"Điều tôi đang hỏi là làm thế nào để chữa trị, cậu có giải pháp nào không?"
Lê Uyển nhìn chằm chằm vào Lương Siêu một lúc, sau đó hừ lạnh một tiếng sau khi thấy hắn vẫn im lặng.

"Mà thôi."
"Tôi cũng lười cùng cầu đùa giỡn, Tiểu Tuyết, dẫn hắn đi ra ngoài."
"Từ nay về sau đừng có cùng hắn qua lại nữa, bằng không đừng trách lão sư cho thằng nhãi này một chưởng đến chết!"
Khi Mộ Khuynh Tuyết nghe thấy điều này, vẻ mặt của cô ta lập tức trầm xuống.

Sau khi khẽ mím môi dưới, vừa định mang Lương Siêu đi, nhưng vào lúc này Lương Siêu lại đột nhiên lên tiếng.

"Tính tình nóng nảy như vậy, dễ dàng xap động, nhất định là một trong những nguyên nhân khiến độc tố này ở trong người tiền bối, nhưng muốn hoàn toàn giải hết, cũng không khó."
Lúc này, Lương Siêu đã hoàn toàn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hùng hồn nói: "Kế hoạch trị liệu tốt nhất nên dựa vào bốn bộ đồ thuật châm cứu, dùng Kỳ Hoàng chi thuật làm phụ, sử dụng thuốc để chữa trị."
Nghe vậy, Lê Uyển ngạc nhiên không cắt ngang, cũng không cười lạnh như trước, hỏi: "Nói cho tôi biết, bốn bộ đồ thuật châm cứu là gì?"
"Dùng Thái Ất châm quyết , để dẫn độc."
"Dùng Tứ Tương châm quyết, phong tỏa kinh mạch."
"Dùng Quỷ Môn Thập Tam châm, bảo vệ bản nguyên."
Nói đến đây, Lương Siêu không có tiếp tục nói nữa, Lê Uyển lại hỏi: "Bốn đồ thuật châm cứu mà cậu chỉ nhắc tới ba cái, phương pháp thứ tư là gì?"
Lương Siêu lắc đầu cười nói: "Không nói cái thứ tư cũng không sao, cho dù tiền bối là biết một ít lý thuyết về y học, khẳng định rằng cũng chưa từng nghe nói qua."
"Nói!"

Lê Uyển đột nhiên hít một hơi thật sâu, nghe thấy giọng điệu ra lệnh của bà, Lương Siêu cau mày.

"Quên đi."
"Ngày hôm nay tôi sẽ để cho bà nâng cao kiến thức y khoa."
Sau khi thầm mắng một tiếng, Lương Siêu lập tức nói: "Dùng Cửu Thiên Vô Cực Châm Quyết, để giải độc."
"Cửu Thiên Vô Cực Châm Quyết?"
Mộ Khuynh Tuyết cau mày, thầm nghĩ cái tên châm quyết này thật bá đạo, nhưng cô ấy chưa từng nghe nói qua.

Lại nhìn sư phụ, thấy đôi mắt quả hạnh của bà bất ngờ mở to ra, bà chưa bao giờ mất bình tĩnh…
"Sư phụ, người.

."
"Không được nói chuyện!"
Lê Uyển cắt ngang lời cô ấy, lập tức nắm lấy cánh tay Lương Siêu: "Cậu, cậu là người của Thiên Y Môn sao?"
Bây giờ đến lượt Lương Siêu ngạc nhiên.

"Tiền bối vậy người cũng biết Thiên Y Môn sao?"
"Tôi, tôi đương nhiên biết!"
"Nói!"
"Thiên Huyền là gì của cậu!"
"Là sư phụ."
Ngay lập tức, Lê Uyển vô cùng kích động, thân thể nóng bỏng mềm mại bắt đầu có chút run rẩy, bà chỉ vào Lương Siêu quát: "Quỳ xuống!"
"Dập đầu!"
"Cái quái gì thế?"
"Tại sao?"
Lương Siêu không kìm được mà thốt ra một lời tục tĩu, vừa định nói rằng người phụ nữ đó bị bệnh, thì Lê Uyển đã tát vào sau đầu hắn.

"Tại sao?"
"Chỉ bởi vì tôi là vợ của sư phụ của cậu!".


Bình luận

Truyện đang đọc