TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 232

Trước đó hắn đã thông qua châm cứu mà dồn lại và khoá chặt tất cả độc tố trong cánh tay, hiện tại càng đơn giản, chỉ cần ép hết chúng chảy ra là được.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, xẹt xẹt!

Hai ngón tay của Lương Siêu bỗng cắt qua một cái, lập tức để lại một vết cắt thật sâu trên cánh tay phải, Hạ Tử Yên thấy thế thì trái tim siết chặt lại.

Tạ Bác cười nhạo một tiếng, đang muốn mượn cơ hội mỉa mai hỏi có phải Lương Siêu có khuynh hướng tự mình hại mình không, còn không đợi há miệng thì một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Chỉ thấy máu đen tự động chảy ra từ vết thương trên tay Lương Siêu, róc rách như nước chảy!

Cùng lúc đó, màu đen trước đó trên cánh tay phải của Lương Siêu cũng rút đi với tốc độ kinh người…

Hai ba phút sau, máu chảy ra từ vết cắt đã thành màu đỏ tươi bình thường, mà cả cánh tay phải cũng khôi phục như cũ, căn bản không nhìn ra có dấu hiệu trúng độc nào!

Hạ Tử Yên, Hàn Phỉ lập tức trừng lớn mắt, nhất là người sau, cô ta hiểu biết về Tây y nên nhận ra chuyện này không hợp lẽ thường đến mức nào!

Trong lĩnh vực Tây y, đây tuyệt đối là một kỳ tích được ghi vào sách giáo khoa!

Nhưng chuyện này lại quá bình thường đối với Lương Siêu…

“Y thuật thật thần kỳ.” Thẩm Phỉ than nhẹ một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sùng bái, Tạ Bác đứng bên cạnh lập tức ghen ghét dữ dội.

“Hừ!”

“Chẳng qua là một vài mánh khoé ngụy khoa học không ra gì thôi, chẳng thể truyền thụ rộng rãi nổi.”

Lương Siêu nhướng mày kiếm lên.

Cái tên này còn hăng quá nhỉ?

Lúc đầu hắn còn không muốn so đo, nhưng cái tên này nhất định phải chủ động đưa mặt lên, hắn còn có thể làm sao bây giờ?

Chỉ có thể vả thôi chứ sao.

“Bác sĩ Tạ Bác đúng không?”

“Đừng vội, lúc nãy anh vừa nói gì nhỉ?”

“Nếu như tôi có thể chữa khỏi thì anh sẽ uống máu độc ngay đúng không?”

Nói xong, Lương Siêu chỉ xuống mặt đất và cười nói: “Những người làm Trung y như chúng tôi đều chú trọng sự khoan dung độ lượng. Như vậy đi, anh không cần uống hết toàn bộ chỗ này mà chỉ cần liếm thử một chút là được.”

“Xin mời.”

Tạ Bác nhìn lướt qua vũng máu đen trên mặt đất mới phát hiện ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà gạch lát trên sàn nhà đã bị ăn mòn.

Độc tính rất mạnh…

Cho dù chỉ liếm một chút thôi cũng đã đủ mất mạng rồi!

Vài phút sau.

Nhìn thấy sắc mặt của Tạ Bác ngày càng khó coi mà vẫn chưa có bất kỳ hành động nào, Lương Siêu cười nhạo: “Anh nói rằng anh đã ngoài 30 và cũng đã đạt được giải thưởng gì đó, lẽ nào lời nói vừa rồi không tính ư?”

“Cho dù anh thật sự không có dũng khí nói lại lời đó thì cũng nên nói lời xin lỗi đối với Trung y chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc