TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Trước kia lúc Lương Siêu chữa bệnh cho người khác, cô đều là đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình.

Lúc chữa trị cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y đó, tuy cũng không có dễ dàng giống như các bác sĩ bình thường chữa sốt và cảm lạnh, nhưng cũng tuyệt đối có thể dùng bốn từ để hình dung.

Đó là ‘tay nghề điêu luyện!’
Tay nghề y của hắn là quá cao, quá kỳ lạ, quá tuyệt vời! Khiến người ta cảm thấy là người lợi hại nhất trên đời!
Mặc dù Hàn Phỉ cũng tự nhận mình là một cao thủ y đạo nhưng khi nhìn những thao tác luân phiên của Lương Siêu khi chữa bệnh xong, cảm thấy rằng kiến thức về kỹ năng y tế của mình đã bị người đàn ông này làm thay đổi nhận thức rồi…
Một cao nhân như vậy mà Tạ Bác vẫn còn mặt mũi để chế nhạo sao?
Loại người ếch ngồi đáy giếng, nhận thức hạn hẹp đúng sinh ra để nói anh ta.

“Hử?”
“Phỉ Nhi, biểu cảm gì đấy? Sao lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?”
“Mong anh về sau gọi đúng tên của tôi, cái xưng hô Phỉ Nhi này từ miệng anh nói ra khiến tôi rất khó chịu.”
Giọng nói Hàn Phỉ lạnh lùng: "Hơn nữa, có thể anh hiểu lầm rồi, bác sĩ Lương không phải ngồi mát ăn bát vàng đâu, ngược lại anh ấy đã bận rộn cả ngày, 1 giờ trước mới nghỉ ngơi được chút.”
Tạ Bác nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống.

"Phỉ Nhi, em lại vì giữ thể diện của một kẻ không quen biết mà không tiếc lạnh nhạt với anh như vậy sao?!"
Mày liễu Hàn Phỉ khẽ cau mày: "Mặt mũi của bác sĩ Lương không cần tôi đến giữ, chẳng lẽ anh không nhận ra mấy bệnh nhân mắc bệnh nặng mà anh đang phụ trách đều đi hết rồi sao?”
“Đi hết rồi?”
“Ý em là sao?"

Tạ Bác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì điện thoại di động của anh ta chợt vang lên.

Thấy người gọi đến là viện trưởng, anh ta lập tức đắc ý cười nói với Hàn Phỉ:
"Xin phép em Phỉ nhi anh đi nghe điện thoại trước.

Có lẽ viện trưởng muốn nói chuyện với anh về chuyện đặc cách thăng chức anh thành phó viện trưởng.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Sau khi kết nối, anh ta còn bật chế độ loa ngoài, đó là để cho Hàn Phỉ, Lương Siêu tận tai nghe thấy viện trưởng đánh giá cao anh ta như thế nào, và để Hàn Phỉ biết anh ta xuất sắc đến mức nào, cho Lương Siêu biết giữa hắn và mình chênh lệch lớn ra sao!
Nhưng vừa ấn loa ngoài, anh ta còn chưa kịp chào hỏi liền nghe được viện trưởng mắng một tiếng!
"Tên khốn nạn Tạ Bác kia, rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì vậy hả?”
“Tôi vừa nhận được tin toàn bộ bệnh nhân trong khu của cậu đều xuất viện tập thể! Anh có biết chuyện này đã gây ra bao nhiêu tổn thất cho bệnh viện không!"
“Tôi vừa cho người tính sơ qua một chút, thiệt hại hơn 5000 vạn! chuyện này cậu gánh nổi không?! Rốt cuộc cậu đã làm gì với mấy bệnh nhân rồi, cậu phải cho tôi một lời giải thích!"
Tạ Bác trực tiếp bị mắng cho ngớ người luôn.

Não bộ như trống rỗng, ngây người đến ngay cả cái rắm cũng không đánh nổi...!

"Nói!"
"Bây giờ cậu cho rằng cậu giả câm là có thể tránh được sao?!”
“Viện trưởng, tôi tôi….”
Tạ Bác ấp úng một hồi, chua xót nói: "Tôi cũng vừa mới tới bệnh viện nên phải nói tình hình như nào cho ngài tôi còn chưa biết đây!”
“Đồ phế vật.”
Bên kia điện thoại, viện trưởng tức giận chửi thêm vài câu rồi cúp máy.

Việc khẩn cấp nhất chính là để tìm ra nguyên nhân ngay lập tức.

Những bệnh nhân trong khu vực bị bệnh nguy kịch, tất cả họ đều là những đại gia thuộc mọi tầng lớp xã hội, hoặc họ hàng của một số đại gia, tuy họ sẽ chả sống được lâu nữa nhưng họ vẫn có nghị lực mạnh mẽ.

Nếu vì bệnh viện đắc tội với tập thể bọn họ, kết quả khiến bọn họ cùng nhau xuất viện thì bệnh viện này xem như bỏ luôn.

“Tít tít tít…”
Liên tiếp tiếng tắt máy vang lên, Tạ Bác lúc này đang ngẩn ra tại chỗ, chưa hồi được thần lại.

Hàn Phỉ thấy vậy, lắc đầu: "Bây giờ anh tin lời tôi rồi chứ?"
Tạ Bác nghe xong liếc nhìn cô một cái, sau đó chợt hiểu ra điều gì, lập tức chỉ về phía Lương Siêu đang thoải mái nhấp một ngụm trà, trên mặt anh ta lúc này lộ ra vẻ không thể tin được: "Em, em đang nói là bệnh nhân trong phòng của anh đều bị hắn cướp đi hết rồi sao?"
“Điều không phải cướp đi, mà đúng hơn đã được bác sĩ Lương chữa khỏi rồi.”

"Có tổng cộng mười tám bệnh nhân trong khu người bệnh, mười người trong số họ đã được chữa khỏi triệt để, còn tình hình của 8 người khác kia cũng thuyên giảm rất nhiều, đương nhiên không cần phải nhập viện nữa."
"Không thể nào!"
Tạ Bác hét lớn: "Đó là chuyện mò kim đáy bể mà thôi, những người máu mặt đó xuất việt chắc phải có nguyên nhân khác! Tuyệt không thể là vì tên này!”
“Phỉ nhi, trước giờ cô chưa từng nói dối, hiện tại sao lại nói dối kinh khủng như vậy, chỉ vì giữ thể diện cho một người xa lạ như vậy có đáng không?”
Hàn Phỉ không nói nên lời, dứt khoát không nói nữa.

Lương Siêu cười khẽ, tiếp tục uống trà, cũng không thèm nói chuyện với loại chó tự cho mình là đúng này nữa, hắn lười để ý tới anh ta.

Lại qua mấy phút.

“Rầm!”
Viện trưởng mở sầm cửa phòng làm việc rồi bước nhanh vào.

Tạ Bác thấy vậy, còn tưởng rằng đối phương tới đây để hỏi tội, đang nghĩ nên giải thích thế nào thì đã thấy đối phương không thèm nhìn anh ta mà vòng qua đi tới bên cạnh Lương Siêu.

Ngay sau đó, ông ta tràn ngập sự hưng phấn ngồi xuống cúi đầu thật sâu bái Lương Siêu một cái.

“Ngài Lương, ngài đúng là thần y!”
“Phỉ Nhi, chuyện này tôi nhất định phải phê bình cô đó, một cao nhân như vậy tới bệnh viện của chúng ta, tại sao không sớm đi chào hỏi với tôi? Ngay cả nghi thức nghênh đón cũng không có, quá là cẩu thả!"
Lương Siêu ngượng ngùng cười cười, khoát tay một cái nói: "Chuyện không liên quan tới bác sĩ Hàn tôi chẳng qua rảnh rỗi làm chút chuyện mà thôi.

Tôi mượn mảnh đất quý của bệnh viện để khám bệnh miễn phí hai ngày.


Xin lỗi đã làm phiền viện trưởng rồi."
“Thôi nào, bác sĩ Lương, lời này của ngài cứ như đang đánh vào mặt tôi vậy, người có thể trị khỏi bệnh cho mấy bệnh nhân khu bệnh nặng của bệnh viện tôi thì cho dù toàn bộ Trấn Giang, thậm chí cả nước, toàn thế giới này có lẽ chỉ duy nhất mình ngài mà thôi! Làm sao tôi có thể không đích thân chào hỏi ngài được?"
Tạ Bác: “..."
"Viện trưởng, ngài, ngài có bị lầm không vậy?"
“Tôi vô cùng hiểu rõ bệnh tình của 18 bệnh nhân mắc bệnh nặng kia, căn bản là không cứu nổi nữa rồi, vậy nên chỉ dựa vào hắn ta sao có thể trị được chứ?”
Còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên lại vang lên, người gọi là một bệnh nhân ở khu bệnh nặng trước kia, là một đại gia trong lĩnh vực đầu tư mạo hiểm.

Tạ Bác nhanh chóng kết nối nghe máy: “Tổng giám đốc Kim, tại sao xuất viện khi nào mà không nói với tôi một tiếng? Ung thư phổi của ngài đã ở giai đoạn cuối, nếu ngài không tiếp tục điều trị chỗ chúng tôi..."
“Ung thư cái con khỉ ấy, tiểu Tạ này, tôi vừa kiểm tra tại bệnh viện của anh xong, khối u đã tiêu bớt 80% rồi!”
"Cái, cái gì?!"
"Làm sao có thể!"
Tạ Bác đột nhiên mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc!
"Tiểu Tạ, trước đó tôi có cho bác sĩ Lương chi phiếu nhưng ngài ấy không nhận nên tôi đã add Wechat ngài ấy rồi.”
“Mà Wechat chỉ chuyển khoản tối đa 20 vạn thôi, tiếp đó tôi sẽ chuyển đủ một trăm vạn trong 5 ngày, tôi nghĩ cậu và Lương thần y là đồng nghiệp nên cậu nhất định phải khuyên ngài ấy nhận lấy.”
"Số tiền không nhiều, coi như là tấm lòng tôi, cậu nghe hiểu chưa?”
“Cái này, tôi…”
Bên kia vừa cúp điện thoại, sau đó lại có một cuộc gọi khác đến.

"Bác sĩ Tạ, khi con trai tôi xuất viện anh không có ở đó, vì vậy bây giờ tôi đành gọi điện thoại tới báo một tiếng.”
“Tổng giám đốc Tôn, ngài bị hồ đồ sao, con trai của ngài bị bệnh chó dại! Đây chính là bệnh nan y! Ngài để cháu bé tùy tiện xuất viện khả năng sẽ gây ra…”
“Haizz ở trước mặt Lương thần y làm gì có bệnh nan y gì nữa…”
"Vi rút bệnh dại của con trai tôi đã hoàn toàn âm tính, tôi đã chuyển 200.000 cho Lương thần y qua Wechat và tôi sẽ tiếp tục chuyển khoản thêm một tháng nữa để kiếm đủ 600 Vạn, cậu nhất định phải bảo ngài ấy nhận đó!"


Bình luận

Truyện đang đọc