TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Ồ!
Thấy thế, tất cả mọi người bắt đầu xôn xao hết lên!
Lương Siêu cũng bị hành động của vị trưởng bộ phận này làm cho có chút mơ hồ, vẻ mặt nghi ngờ nhìn sang Sở Diệu Y thì thấy sắc mặt của cô ấy còn đặc sắc hơn mình nhiều.

Chỉ có thế à?
Cái này là tính tình không tốt sao?
"Lương đại sư?"
"Hả?"
Thấy Lương Siêu phục hồi tinh thần, Chu Hưng lại tha thiết hỏi: "Vậy ngài cảm thấy chức vị phó phân bộ, của phân bộ Thiên Hải như thế nào, có hài lòng không?"
"Cha nuôi!"
Phùng Luân thật sự nghe không nổi nữa, lúc này mới gào to lên: "Hắn cùng lắm chỉ là một Nê Bồ Tát* chưa lo nổi cho bản thân thì có tư cách gì mà đảm nhiệm vị trí phó phân bộ! Ngài hoàn toàn không cần phải! "
(泥菩萨: Nhân vật trong phim)
"Câm miệng!"
Chu Hưng lạnh lùng quát một tiếng, tiện tay tát Phùng Trâu một cái, để lộ ra tính tình không tốt của bản thân.

"Cậu thì hiểu cái quái gì!"
"Từ khi nào đã đến phiên cậu xen vào quyết định của tôi? Cút sang một bên!"
Phùng Luânân lập tức xìu xuống, hậm hực che mặt muốn đứng sang một bên, Lương Siêu lại dùng một tay giữ chặt anh ta lại, cười nói: "Đừng đi mà Phùng đại thiếu gia, tôi còn chưa làm xong ba chuyện kia cho cậu mà.

"
"Ba chuyện kia?"
Lương Siêu gật gật đầu, nói: "Đúng rồi, vừa rồi Phùng đại thiếu có phân phó tôi đi làm ba chuyện, chuyện thứ nhất, tôi phải lập tức giải trừ hôn ước với vị hôn thê của mình.

"
"Cái gì?"
Chu Hưng trợn mắt trợn tròn, ngay sau đó lại nghe Lương Siêu nói: "Chuyện thứ hai, mặc kệ tôi dùng biện pháp gì, phải đưa được vị hôn thê của mình đến trên giường cậu.


"
"À đúng rồi, cậu còn muốn làm lớn bụng vị hôn thê của tôi mà.

"
Chu Hưng: "! "
Giờ phút này ánh mắt ông ta nhìn về phía Phùng Luân đã bắt đầu có sát ý rõ ràng.

"Còn có chuyện thứ ba, cậu bảo tôi phải quỳ xuống, dập đầu mười tám cái, hơn nữa sau này bất kể là gặp cậu ở nơi nào cũng phải dập đầu, gọi ông nội.

"
Sắc mặt Phùng Luân đã hoàn toàn trắng bệch.

Nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Chu Hưng nhìn về phía mình, da mặt đều run rẩy một trận, trong lòng không ngừng cầu nguyện Lương Siêu đừng tiếp tục nói nữa.

Mà Lương Siêu sau khi nói xong, hai chân bắt đầu chậm rãi khuỵu xuống, dường như thật sự định quỳ xuống dập đầu!
Nếu như không có Chu Hưng, Phùng Luân nhìn thấy một màn này nhất định sẽ cực kỳ hưng phấn.

Nhưng mà hiện tại thấy cảnh này anh ta lại bị dọa đến hồn bay phách lạc!
Đối với anh ta mà nói, Lương Siêu quả thực chẳng khác nào quỷ đòi mạng, Lương Siêu này không chơi chết anh ta thì không chịu bỏ qua mà!
Quả nhiên.

Sau khi nhìn thấy hành động của Lương Siêu, Chu Hưng tức giận đến ngực đều bắt đầu phập phồng kịch liệt, dùng một chân đá Phùng Luânân bay ra ngoài mấy thước!
Sau đó vội vàng giữ chặt Lương Siêu: "Lương đại sư, xin ngài đừng đùa giỡn nữa, dựa vào miệng chó không mọc được ngà voi tuyệt đối không thể nào nhận được đại lễ này của ngài đâu.

"

Nói xong, thấy Lương Siêu còn chưa có ý vào hội quán mà vẫn nhìn chằm chằm Phùng Luân đang nhúc nhích trên mặt đất hồi lâu vẫn chưa gượng dậy, Chu Hưng lúc này hiểu ý.

"Đừng giả chết nữa, bò tới đây cho tôi!"
"Nói một trăm tiếng xin lỗi với Lương đại sư, vừa xin lỗi vừa dập đầu, đến khi nào Lương đại sư tha thứ cho cậu mới thôi, nếu không hôm nay tôi nhất định sẽ đánh tàn phế cái chân chó này của cậu đấy!"
Phùng Luân nghe vậy, cả người bất thình lình run lên.

Anh ta vẫn có chút hiểu biết về tính tình của Chu Hưng, lời ông ta nói ra tuyệt đối sẽ thành sự thật!
Vì thế anh ta chỉ có thể cố nén đau đớn bò đến trước mặt Lương Siêu, vẻ mặt đau khổ "Bốp!" dập đầu một tiếng thật mạnh!
"Lương đại sư, thực xin lỗi!"
Bộp!
"Tôi sai rồi, tôi là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga! Chỉ có Lương đại sư ngài mới xứng đôi với người đẹp cực phẩm như Băng Khanh! Là tôi mắt chó không tròng, miệng chó khó mọc ngà voi mới nói ra những từ ngữ xúc phạm ngài! "
Bộp!
"Cầu, cầu xin đại nhân ngươi không nhớ cẩu nhân, đừng so đo với tôi! "
"! ! "
không biết đã dập đầu bao nhiêu tiếng, thẳng đến khi Phùng Luân cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi người nhìn thấy không biết lên tiếng như thế nào, Lương Siêu mới kêu dừng lại.

"Ừm, coi như thái độ nhận sai không tệ.

"
"Vậy thì sau này đừng quấn lấy Liễu Băng Khanh nữa, loại chó như cậu, thật sự không không xứng với cô ấy.

"
"Vâng, vâng, tôi hiểu! "
Sau đó Chu Hưng cũng lạnh lùng nói: "Đồ ông cậu đưa cho tôi lúc trước, tôi sẽ sẽ trả lại cho ông ta, từ nay về sau đừng để tôi nghe được cậu xưng danh là con nuôi của tôi nữa, lúc đó đừng trách sao tôi một chưởng giết chết cậu đấy!"
"Đi!"

Vẻ mặt Phùng Luân đen thui, chật vật đứng lên rồi nghiêng ngả rời đi, trong lòng còn tính toán có nên lấy chút tiền từ trong nhà, sau đó chạy ra ngoài trốn một thời gian hay không.

Nếu không, cứ để bộ dạng này về nhà, hắn chỉ sợ lão tử sẽ đánh hắn không đến mức thể nhận dạng nữa!
Bên trong hội trường.

Sau khoảng mười lăm phút, Chu Hưng nhanh chóng dẫn vào vấn đề chính, nói: "Lương đại sư, sau khi Từ Xuyên bị ngài phế bỏ vẫn luôn đóng cửa không gặp khách, thẳng cho đến ngày hôm qua tôi mới tính gặp hắn ta một lần.

"
"Nghe hắn nói, ngài tuổi còn trẻ đã là cường giả Tông Sư rồi đúng không?"
Sở Diệu Y ngồi ở ghế cuối nhất thời trợn to mắt nhìn Lương Siêu, mặc dù lúc trước cô ta biết Lương Siêu rất mạnh, nhưng không ngờ tới tên này lại mạnh đến mức đấy!
Chưa tới ba mươi đã đạt được Tông Sư?
Vậy cũng ngoài sức tưởng tượng quá rồi đó!
Khó trách thái độ của bộ chủ đối với hắn lại thay đổi nhanh như vậy, thực lực như thế chỉ đảm nhiệm chức vụ phó phân bộ, hơn nữa còn nhậm chức ở phân bộ mà võ đạo không mấy phát triển như Thiên Hải, tuyệt đối dư dả.

"Vâng! "
Lương Siêu dừng lại một chút, vẻ mặt khiêm tốn khoát tay áo: "Thực lực của tôi cũng chỉ thường thôi, không đáng nhắc tới.

"
Thấy thế, trong lòng Chu Hưng khẽ động.

"Lương đại sư khiêm tốn quá, thật không giấu diếm gì, ngày hôm qua tôi nghe lão Từ Xuyên nói, gần đây ông ta có mời một người bạn thân thực lực mạnh mẽ đến Thiên Hải giúp ông ta báo thù.

"
"Người này tên là Vương Ninh, là một vị võ đạo cao thủ ở thành phố Trấn Giang, hơn nữa một năm trước vừa đặt chân lên Tông Sư, được xưng là Thiết Quyền, không biết Lương đại sư đã từng nghe qua tên hắn chưa?"
"Thiết Quyền Vương Ninh?"
Lương Siêu nhướng mày, có cần trùng hợp vậy không?
"Đã từng nghe qua tên, nhưng chưa gặp mặt bao giờ.

"
Chu Hưng lại nói: "Người này là phó phân bộ phân bộ Trấn Giang Vũ Minh, tính cách xưa nay vẫn luôn lãnh khốc, xuống tay cũng không lưu tình.


"
"Nếu như Lương đại sư ngài có thể gia nhập phân bộ Thiên Hải của bọn tôi, vậy đều là người trong giới võ đạo, đến lúc đó cho dù hắn ta có muốn tìm ngài gây sự, thì nhiều lắm cũng chỉ cần luận bàn hai chiêu, thay Từ Xuyên trút giận là được.

"
Trút giận?
Lương Siêu nhất thời có chút khó chịu, chẳng qua chỉ là một lão già mới vào Tông Sư mà thôi, vậy mà còn muốn biến mình thành túi trút giận sao?
Nể mặt ông ta à?
"Chu bộ chủ, trước giờ tôi vẫn quen một người một việc, cũng chưa từng có thói quen tìm người để dựa dẫm, hơn nữa ta sống buông thả đã quen, cho nên! "
Thấy Lương Siêu muốn cự tuyệt, Chu Hưng vội vàng nói: "Lương đại sư, chỉ là nhận cái danh phó phân bộ mà thôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không quản chế ngài, huống hồ hàng năm còn có thể lĩnh tiền trợ cấp 150 vạn!"
Tiền?
Không quan tâm.

Thấy Lương Siêu lắc đầu, Chu Hưng đảo mắt đảo mắt, sau đó vỗ tay.

"Đình Nhi, vào đi.

"
Ngay sau đó, chỉ thấy một thiếu nữ cao gầy mặc váy dài Bohemia*, khuôn mặt ngọt ngào xinh đẹp đi vào.

(Một nước thuộc Châu u)
Ngay khi Lương Siêu thưởng thức vẻ đẹp của vị mỹ nữ này, thỉnh thoảng còn âm thầm gật gật đầu, Chu Hưng nói: "Đây là con gái ta Chu Đình, nếu ngài đáp ứng, tôi sẽ để cho con bé làm vợ nhỏ cho ngài, ngài thấy như thế nào?"
Cái gì?!
Lương Siêu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Sở Hà ngồi ở một bên đã cười nói: "Nếu Lương đại sư cảm thấy không đủ, tính thêm cháu gái tôi vào cũng được.

"
Mẹ kiếp!
Mấy người có cần chi mạnh như như vậy không?
Một người thì con gái, một người thì cháu gái, hơn nữa còn bảo hắn lấy về làm vợ bé!
Hai người này, thật sự là vì chuyện này mà bỏ hết vốn liếng rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc