TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 634

Lương Siêu giật mình, cảm nhận được ánh mắt của đối phương lại lạnh đi mấy phần, rất giống muốn đánh nhau với mình, tròng mắt hắn xoay chuyển, vội vàng khách sáo chắp tay lại.

Trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh, nghe thôi đã có vẻ rất trâu bò!

Với tu vi kia thì cho dù không có cấp bậc Nguyên Anh thời kỳ đỉnh cao của Lăng Lão thì chắc chắn cũng sớm đã ngưng tụ ra Kim Đan.

Mấu chốt nhất là mình vừa đánh đồ đệ, lỡ như cũng đánh sư phụ luôn thì quá không cho đối phương mặt mũi, không phù hợp tác phong làm việc xưa nay của mình!

Cho nên trận đấu này có thể không đánh vẫn là tốt nhất.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Siêu vội vàng cười nói: “Cái kia, tôi nên gọi ngài một tiếng tiền bối. Trước đó tôi và Thẩm huynh thuần túy chỉ là luận bàn hữu nghị, hơn nữa còn cùng chung chí hướng, chỉ có điều hẳn ngài cũng biết tính tình của Thẩm huynh, cho nên cuối cùng mới…”

Ông!

Không đợi Lương Siêu nói xong, chỉ nghe một tiếng vù vù vang lên, Mặc Vân đã rút ra chuôi trọng kiếm không lưỡi kia rồi hung ác đập mạnh xuống đất, khiến vài trăm mét mặt đất rung động lên.

“Nói nhảm, ta không muốn nghe. Động Nhi bị mi đánh trọng thương, nhưng thấy đêm qua mi kịp thời thu tay lại, cho nên ta không thu tiền lời. Đánh cho mi bị trọng thương ngang bằng với Động Nhi thôi cũng được rồi.”

Nói xong, ông ta không nói hai lời đã nhấc chuôi trọng kiếm kia lên chém mạnh về hướng Lương Siêu!

Vù! Vù!

Một tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy đối phương trong nháy mắt ngưng tụ thành đạo Kiếm Khí Thất Luyện, phóng thẳng về phía Lương Siêu!

Cái quần què gì kia!?

Lương Siêu bất tri bất giác văng tục, hắn cảm nhận được bản thân bị khóa chặt dưới luồng Kiếm Khí Thất Luyện ấy, không gian xung quanh dường như bị đóng băng, đừng nói chi là né tránh, bản thân bị áp chế muốn động thôi cũng khó mà động đậy!

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên chua xót, da đầu có chút tê dại!

Xét về uy lực của một kiếm này, đối phương có lẽ là một cường giả tu vi Kim Đan đỉnh cấp! Nhưng chuyện đã đến lúc này, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

“Chuông Bất Động Minh Vương!”

Hắn cố gắng cưỡng ép chống lại chung quanh không gian áp bách, hắn giơ tay lên, cơ hồ là trong nháy mắt, ngưng tụ ra một luồng quang ảnh của chuông cổ màu vàng kim chói lóa để bảo vệ cơ thể.

Cang!

Giây phút Kiếm Khí Thất Luyện va chạm vào chiếc chuông cổ, chiếc chuông cổ đột nhiên run rẩy dữ dội, rồi bắt đầu điên cuồng xoay tròn! Nhưng lần này hoàn toàn khác với lần trước, chỉ trong vài giây chống cự, trên mặt chuông cổ bắt đầu xuất hiện vết nứt, mặc dù linh lực trong cơ thể Lương Siêu điên cuồng rót vào, nhưng vết nứt càng lúc càng lớn.

Ánh sáng vàng rực trên mặt chuông cũng bắt đầu biến thành xám xịt u ám.

Dáng vẻ như thể nó chỉ chống đỡ thêm ba đến năm giây trước khi bị năng lượng kiếm kia áp đảo!

“Đừng vùng vẫy nữa!”

Mặc Vân một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Tôi xuống tay có mức độ thôi, nếu như cậu không giãy giụa, tôi cam đoan sẽ cho cậu bị thương ngang với đồ đệ của tôi thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc