TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 658

Mộ Khuynh Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, cô mím môi, lau khóe mắt rồi gượng cười nói: “Anh đã châm xong cho Vương Mặc kia rồi sao? Anh có muốn về nhà không?”

“Được rồi, về nhà thôi.”

“Ừm, anh cứ về trước đi. Cách phố Trung y không xa có một công viên nhỏ có cảnh đêm rất đẹp nên em muốn tới đó đi dạo một chút.”

“A…”

Lương Siêu lắc đầu cười nói: “Anh thấy không phải em muốn đi dạo thư giãn mà là chờ anh đi rồi không từ mà biệt rời đi đúng không?”

Nghe vậy, Mộ Khuynh Tuyết sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lương Siêu.

“Em còn không muốn nói thật sao? Còn muốn tiếp tục giả bộ ư?”

“Bắt đầu từ khi nào mà em lại bắt đầu trở nên như vậy? Khí chất mê người trước kia của em đâu rồi? Muốn khóc thì cứ khóc ra thôi!”

“Anh, anh biết hết rồi sao?”

“Ừm, em quên rằng vị quỷ hút máu kia của Mộ gia đang làm việc cho anh sao? Vừa rồi gã ta gọi điện tới nói hết mọi chuyện với anh rồi.”

“Hu hu!”

Nhất thời Mộ Khuynh Tuyết không thể nhịn được, cô liền nhào vào trong ngực Lương Siêu và bắt đầu khóc lớn!

Cho dù trước đây cô có quyến rũ hay xinh đẹp như thế nào thì giờ phút này, cô cũng khóc giống như một đứa trẻ. Cô cũng chỉ là một cô bé đáng thương, chịu nhiều ấm ức ở bên ngoài nhưng lại không có cha mẹ là chỗ dựa…

Thấy vậy, Lương Siêu khẽ vỗ sau lưng cô an ủi. Chờ đến khi cô ổn định lại tâm trạng của mình một chút thì mới khẽ hỏi: “Mộ gia lại giở trò cũ sao?”

“Vâng.”

Mộ Khuynh Tuyết hung hăng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này bọn họ còn lợi hại hơn, uy hiếp em nếu như trong vòng 1 ngày không trở về Mộ gia thì sẽ…”

“Bọn họ không những đốt bài vị của cha mẹ em rồi vứt tro cốt của cha mẹ đến nơi hoang dã mà còn phái cung phụng của Mộ gia đuổi tận giết tuyệt những người bạn xung quanh em nữa!”

“Ồ.”

Lương Siêu gật đầu, thủ đoạn của Mộ gia đều nằm trong dự đoán của hắn.

“Nghe nói tất cả chuyện này đều do gia chủ của Mộ gia, Mộ Vân Thao ra lệnh đúng không?”

Mộ Khuynh Tuyết yên lặng gật đầu, Lương Siêu lập tức cười khẽ nói: “Tuy rằng cha mẹ đều đã chết, sư phụ lại không thể ở ngay bên cạnh làm chỗ dựa cho em nhưng em vẫn còn có anh ở đây.”

“Em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây thì Mộ gia sẽ không động vào được một sợi tóc của em đâu.”

Sau khi nghe lời này, trong lòng Mộ Khuynh Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng sau đó cô lại cảm thấy lo lắng.

“Em rất cảm kích lòng tốt của anh nhưng vị thủ tịch cung phụng kia của Mộ gia chính là cường giả Kim đan sơ cấp, anh không phải là đối thủ của ông ta đâu.”

“Em không cần lo chuyện này.”

Bình luận

Truyện đang đọc