TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 725

Diệp Tiêu vội vàng gọi điện thoại cho Phương Lệ, thật sự là phục sát đất.

“Anh Phương Lệ, anh quá ghê! Trước đó tôi nói sắp toạc cuống họng, nói hết một ngày rưỡi cũng chả có tác dụng gì, nhưng vừa nói ra lý do mà anh dạy thì Bộ đại sư đã trực tiếp quay ngược lại đi cấm túc chị tôi!”

Đầu bên kia điện thoại, Phương Lệ cười cười, nói: “Cái này không có gì khó khăn, Bộ đại sư Diệp gia các người rất tin phong thủy xem bói, mà phương trượng chùa Thanh Lương từng bốc ba quẻ cho ông ta, quẻ nào cũng trúng.”

“Chỉ cần lấy vị phương trượng kia ra nói thì dù cậu nói trong vòng ba ngày ông ta phải chết, hôm nay ông ta cũng sẽ đi định áo liệm, mua mộ phần cho mình.”

“Hóa ra là như vậy, anh Phương Lệ, không nghĩ tới cả chuyện này mà anh cũng biết, lợi hại!”

“Được rồi, đừng nịnh nọt tôi. Làm theo cách trước đó tôi dạy, bắt đầu kế hoạch bước kế tiếp đi.”

Nói xong, trong mắt Phương Lệ lóe lên tia sát khí, âm hiểm cười nói: “Lần trước kế trong vườn động vật nhiều nhất chỉ xem như khai vị, dù thất bại nhưng cũng đã cơ bản thăm dò thực lực của họ Lương kia.”

“Mà lần này, nên bưng món tiếp theo lên.”

“Cái gì? Lần này mới chỉ là món tiếp theo?” Diệp Tiêu thoáng kinh ngạc, cười thầm: “Nhưng sao tôi cảm thấy họ Lương kia chưa chờ không đến món chính đã bị anh Phương Lệ chơi chết?”

“Ha ha!” Phương Lệ cười to nói: “Vậy cậu cứ chờ mong hắn có thể chống đỡ thêm một thời gian đi. Chẳng qua lần này cho dù không bị chơi chết cũng không trốn được kết cục nửa tàn phế.”

Cúp điện thoại, Diệp Tiêu thì thầm chửi mắng Lương Siêu hai câu rồi lại một cú điện thoại.

“Này, anh Chung Kình, có chuyện này chắc anh còn chưa biết, trước đó không biết thằng nhãi họ Lương rót bùa mê gì cho chị tôi mà đã ngủ chị ấy luôn rồi!”

Cùng lúc đó, trong một sa mạc mênh mông, Chung Kình giẫm lên một cái xác hổ cao chừng ba bốn mươi mét, nghe xong thì lập tức nhíu mày lại.

Trong khoảnh khắc, cái xác hổ khổng lồ dưới chân anh ta trừ đầu lâu ra thì những bộ phận khác đều nổ thành cặn bã!

“Xem ra hắn không coi cảnh cáo trước đó của tôi ra gì.”

Cho dù cách tai nghe, Diệp Tiêu cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo vô tận trong lời nói của đối phương, đang nghĩ ngợi lại châm thêm chút mồi lửa thì Chung Kình đã cắt đứt suy nghĩ của cậu ta.

“Việc này tôi đã biết. Ngày mai tôi sẽ trở về, làm hỏng sự trong sạch của Khuynh Thành, tội này ngập trời! Nhất định phải lấy mạng để chuộc.”

Lại trôi qua một ngày, trời còn chưa sáng thì Lương Siêu đã bị Giả Nam liên tục gọi điện thoại đánh thức.

“Giả tổng, chuyện gì? Có phải có chỗ nào không thoải mái, cần tôi xem giúp cô à? Nhưng cũng không cần gấp gáp như thế đúng không?”

“Anh! Lương Y Thánh, tôi không có thời gian nói đùa với anh! Lát nữa anh có thể đến hay tổng bộ tập đoàn chúng tôi một chuyến để cứu Diệp đổng sự không?”

“Diệp Khuynh Thành?” Lương Siêu lập tức tỉnh ngủ, lúc này Diệp Khuynh Thành tuyệt đối không thể có bất trắc gì! Bằng không phần hôn thư kia coi như triệt để ngâm nước nóng!

“Cô ta làm sao vậy, hai ngày trước còn rất tốt mà?”

“Sức khoẻ của Diệp đổng sự còn tốt, nhưng lại bị người ta giam lỏng! Cũng không thể tìm anh châm cứu, xoa bóp, mát xa nữa, cứ thế mãi thì làm sao được!”

“Cái gì? “Bị giam lỏng rồi? Ai to gan như vậy, dám giam lỏng cả một trong tuyệt thế song kiều của Đế Kinh, nữ cường nhân thanh danh chấn động cả trời?”

Bình luận

Truyện đang đọc