TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 776

Lương Siêu vừa dứt lời, toàn bộ phòng học lập tức trở nên tĩnh lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng châm rơi xuống!

Ngay cả Thượng Quan Nguyệt cũng không ngờ đột nhiên hắn lại nói vậy, cô ta há hốc miệng nhìn hắn chằm chằm.

Chẳng mấy chốc, có không ít sinh viên bắt đầu bàn tán.

“Oa! Thật bá đạo!”

“Thầy Lương, em cảm thấy thầy chọn nhầm nghề rồi. Lẽ ra thầy không nên dạy học Trung y mà nên kinh doanh thì hơn! Trông thầy rất giống một tổng tài bá đạo!”

“Đây chắc chắn là cách tán tỉnh trực tiếp và bá đạo nhất mà mình từng thấy. Nguyệt Nguyệt, mau đồng ý với thầy ấy đi! Trông giống y như một bộ phim thần tượng vậy!”

“…”

Người bàn tán xôn xao ngày càng nhiều, Thượng Quan Nguyệt cũng lập tức hoàn hồn. Cô ta cau mày, nói thẳng với Lương Siêu: “Thầy là đồ biến thái à? Đồ điên!”

Lương Siêu: “…”

Mặc dù cảm thấy hơi uất nghẹn vì bị mắng nhưng hắn vẫn phải giải thích: “Em đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với một cô gái nhỏ như em đâu.”

Sau khi cân nhắc tính bí mật của nhiệm vụ, hắn ghé vào tai cô tai thì thầm: “ Nghe nói trước đây có rất nhiều người bảo vệ em nhưng đều bị em từ chối hết đúng không?”

“Đại khái thì thầy và bọn họ cũng khá giống nhau, ngoại trừ việc bảo vệ 24/24. Thầy nói vậy em đã hiểu chưa?”

Lúc này, Thượng Quan Nguyệt lập tức hiểu ra, khuôn mặt xinh đẹp liền trầm xuống.

“Chẳng trách lúc trước em còn tưởng thầy trẻ tuổi như thế làm sao có thể trở thành giáo sư cấp 1 của đại học đế kinh. Hóa ra thầy là người của bọn họ!”

“Có điều bọn họ đã bỏ ra quá nhiều công sức rồi thì phải? Trước đây đều là những vệ sĩ lạnh như băng, cứng như khúc gỗ, thầy cho rằng em sẽ chấp nhận một giáo sư kỳ lạ như thầy ư?”

“Thầy hãy quay trở về nói với bọn họ rằng em rất tốt, không cần bọn họ phải quan tâm!”

“Ặc…”

Lương Siêu gãi đầu. Hắn cố ra vẻ hiểu tâm lý nổi loạn của một cô gái đang ở tuổi dậy thì như Thượng Quan Nguyệt.

Giọng điệu của hắn lập tức chậm lại, bắt đầu dụ dỗ: “Em theo thầy về nhà, mỗi ngày đều có thể ăn dược thiện do thầy tự mình làm, vừa ngon lại vừa giúp em điều dưỡng thân thể. Em thấy sao?”

“Nằm mơ!”

Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nói: “Con mắt nào của thầy thấy thân thể em cần điều dưỡng? Thầy đừng có giả bộ ở đây nữa!”

“Chỉ là một tên võ phu mà còn tưởng bản thân là một giáo sư Trung y cấp 1 thật sao? Nếu như không phải bọn họ sắp xếp cho thầy vị trí này thì vớ đại bất cứ một người mới học nghề Trung y ở y quán cũng hơn anh!”

Sắc mặt Lương Siêu trầm xuống nhưng vẫn kiên nhẫn cảnh cáo: “Em không vừa mắt tôi cũng không sao nhưng nếu như em sỉ nhục y thuật của tôi thì em sai rồi.”

“Hử?”

Thượng Quan Nguyệt cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực.

 

Bình luận

Truyện đang đọc