TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 406

Sau khi chửi thầm xong, Lương Siêu ngồi xuống phòng khách. Khi nhìn thấy Mộ Khuynh Tuyết lại tới, hắn lập tức cử Lương Nghiên đi chơi với cô ấy vì hắn không muốn cô ấy làm phiền tới mình.

Giữa trưa.

Bên trong một căn phòng sang trọng của một câu lạc bộ cao cấp, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm đang thảo luận về cách đối phó Lương Siêu.

“Lão Ngô, tôi đã bỏ ra 6000 vạn để chiêu mộ 3 vị tông sư cấp cao, thực lực của mỗi người đều mạnh hơn người họ Khổng trước đó, còn bên ông thì sao?”

Ngô Nguyên Trung rít một hơi xì gà chỉ cười mà không nói và duỗi 1 ngón tay ra.

Nhất thời Đào Khiêm cau mày với vẻ không hài lòng.

“Lửa đã cháy tới nơi rồi mà ông còn tâm trạng chơi trò bí mật với tôi sao?”

“Ha ha, tôi làm gì có hứng thú chơi trò đó. Ý của tôi không phải rất rõ ràng rồi sao, tôi đã mời tới 1 vị đại sư.”

“Cái gì?”

“Một người?”

Đào Khiêm giận dữ đập bàn đứng dậy, dáng vẻ như muốn xé xác người khác tới nơi.

“Lão Ngô, ông giỏi thật đấy!”

“Tôi đã bỏ ra 6000 vạn để mời 3 người, vậy mà ông chỉ mời 1 người thôi sao? Ông đang lợi dụng tôi phải không?”

“Ông tốt nhất nên hiểu rằng chính ông là người lên kế hoạch hãm hại Cung gia. Nói ở một mức độ nào đó, tôi chỉ là đồng phạm còn ông mới chính là chủ mưu! Nếu như Cung gia muốn báo thù thì người bị khai đao đầu tiên chính là ông!”

Ngô Nguyên Trung nhếch môi cười khinh bỉ và rít một hơi xì gà đầy thoải mái.

“Lão Đào, tôi nói muốn lợi dụng ông khi nào? Ông nên thay đổi cái tính cách này đi.”

“Binh không nhiều nhưng chất lượng, chẳng lẽ đến đạo lý này mà ông cũng không hiểu sao?”

“Tuy rằng tôi chỉ mời 1 cao thủ đến nhưng tôi có thể bảo đảm rằng cả 3 người mà ông mời đến hợp sức lại cũng không đánh được với người này quá 3 chiêu.”

Nghe vậy, Đào Khiêm lại nhíu mày.

Sau khi dần bình tĩnh trở lại, gã ta hỏi: “Cao thủ mà ông mời đến mất bao nhiêu tiền?”

“Không mất 1 đồng.”

Ánh mắt của Đào Khiêm trở nên sắc bén, gã ta lại đập bàn.

Ngay sau đó, có 2 lão giả mặc quần áo rộng thùng thình cùng với một người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào và chậm rãi đi vào đứng phía sau Đào Khiêm. Cả đám đều có vẻ mặt kiêu ngạo, ra vẻ mình là cao thủ.

“Tên họ Ngô kia, sao ông dám trêu đùa tôi!”

“Thời buổi này, không tốn 1 đồng nào đến bảo vệ cũng không thuê được, nói chi đến các võ giả.”

“Ha ha…”

Ngô Nguyên Trung vừa cười vừa nhìn 3 người đứng sau Đào Khiêm nói: “Lão Đào, nếu như ông không tin thì cứ thử một lần xem sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc