TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 476

Nghe xong, tất cả mọi người nhao nhao mở mắt ra, rất hứng thú với chuyện này, lập tức bắt đầu tấp nập báo danh.

Nhưng cuối cùng, sau khi một thanh niên áo trắng đứng lên, những người khác lập tức hành quân lặng lẽ, hậm hực ngậm miệng lại. Thanh niên áo trắng này vừa gia nhập tổng bộ hôm qua, nhưng vừa đến đã không nói hai lời lợi dụng thực lực cực mạnh quét ngang hơn chín phần lực lượng ở đây!

Phải biết là trong quảng trường này, tất cả đều là người nổi bật thế hệ trẻ được tổng bộ Võ Minh bồi dưỡng trọng điểm.

Thiếu niên tông sư như rau cải trắng ở đây, vớ một phát là một nắm lớn!

Nhưng tu vi của thanh niên áo trắng này đã đạt tới trung kỳ cảnh giới Thiên Tượng!

“Ai, biến thái này cũng muốn giành một ngụm canh thịt như thế với chúng ra, quả thực không có thiên lý!”

“Anh nói chuyện buồn cười, đâu ra thiên lý chứ? Có lẽ chỉ có những tên biến thái Long Đường mới có khả năng sánh vai với thực lực của người này.”

“Ừm, đúng vậy, quân tinh duệ trong Hổ Đường cũng không sánh bằng nổi, đã đánh không lại, vậy không tranh với hắn là được chứ gì.”

“…”

Ông lão kia thấy thế, không khỏi bắt đầu tò mò đánh giá thanh niên áo trắng kia, lập tức gật gật đầu.

“Ừm, ngươi rất không tệ, có muốn làm đệ tử của lão hủ không?”

Nghe xong, đám người nhao nhao ném ánh mắt hâm mộ về hướng thanh niên áo trắng kia.

Mà thanh niên áo trắng kia cũng rất biết điều, lập tức quỳ xuống hành lễ bái sư, khiến ông lão kia thỏa mãn cười ha hả.

“Tốt, tốt! Sau này con chính là đệ tử cuối cùng của Hoàng Uy này!”

“Đứng lên đi, báo ra tên của con.”

Thanh niên áo trắng nghe lời đứng lên, ngẩng đầu nhếch miệng cười một tiếng.

“Đệ tử họ Bạch, tên Vân Hi, là con trai của bộ chủ phân bộ Võ Minh Trấn Giang, Bạch Thiên Nam.”

“Bạch Vân Hi?” Ông lão gật gật đầu: “Ừm, cái tên rất hay, xuất thân cũng tốt, vậy để con tùy ý chọn mấy người trong Hổ Đường, ngày mai cùng theo đội lên đường đi.”

“Vâng, đệ tử tuân lệnh sư phụ.”

Đợi ông lão và hai người trung niên kia đi rồi Bạch Vân Hi chậm rãi ngẩng đầu, liếm liếm bờ môi có vẻ hơi đỏ của mình, lại lộ ra ý cười cực kỳ khát máu.

“Lương Siêu… Chỉ sợ mày nghĩ nát óc cũng không ngờ lần trả thù này của tao lại đến nhanh như vậy?”

“Ngày mai gặp mặt, tao…”

“Thật sự rất chờ mong đấy.”

Sau một giờ, Lương Siêu châm cứu xong lại kê một toa thuốc, chuẩn bị đến tiệm thuốc bốc, mà Lăng Vũ lại đuổi Khương Nhu ra ngoài để cô đi cùng Lương Siêu.

Đợi hai người rời đi, ông ta lại nhướng đôi mày trắng lên, nhìn về phía Lê Uyển.

“Sư muội, tên đệ tử mà lão già Thiên Huyền kia thu thật sự có chút khó lường… Muội không có ý định nói gì với sư huynh sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc