TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Sau khi nói xong, Hàn Húc tiến lên một bước, tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Lương Siêu, ngay sau đó, cho rằng hắn rất bá đạo tuyên bố: "Này tên kia, cô ấy là người phụ nữ của tao, mày không được nhúng tay vào!"
Tần Ngược Đồng nghe vậy, mày liễu nhất thời nhíu vào.

Nếu như bình thường nhất định cô ta sẽ xông lên thưởng cho hắn một cái tát thật mạnh, nhưng hôm nay thì khác, cô muốn xem tên nhóc được cô nhỏ tung hô lên tận trời xanh này sẽ phản ứng như thế nào.

Đương nhiên, cô hy vọng nhất là đối phương biết khó mà lui.

Nhưng thực tế, tâm nguyện của cô ta thật sự được thỏa mãn, Lương Siêu căn bản không có ý định tranh cãi, sau khi cười lạnh gật đầu một cái rồi nói: “ Yên tâm đi, tôi cũng không nhúng chàm làm gì, hơn nữa hôn ước giữa hai người cũng đã bị phá vỡ.

"
"Thôi thì chúc hai người hạnh phúc vậy.

"
Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Lương Siêu!"
Tần Liên vội vàng ngăn cản, sau đó mày liễu nhíu lại chỉ vào Hàn Húc nói: “anh bớt ở chỗ này nói bậy đi, tôi chưa từng nghe nói Nhược Đồng có bạn trai nhé!”
Hàn Húc cười và nói: "Cô nhỏ này, trước đây không có không có nghĩa là sau này cũng không có!”
“À đúng rồi, xem cái trí nhớ của tôi này, quên mất giới thiệu bản thân mình, tôi là bạn đại học với Nhược Đông, Hàn Húc.


“Cha tôi là Hàn Đại Vi, là phó chủ tịch của tập đoàn Trần thị.


Ông ấy nắm giữ quyền lực.

Tôi nghĩ cô nhỏ chắc cũng nghe qua rồi nhỉ?”
Nhìn cái bộ dạng tự mình cảm thấy mình hơn người, phô trương thanh thế đề cao bản thân Lương Siêu suýt chút nữa phá lên cười.

"Ai là cô nhỏ của anh?"
Tần Liên thấp giọng trách mắng, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, cô ta gặp qua không ít thiếu gia, họ hoàn toàn không thể so sánh được với Lương Siêu!
Đặc biệt là sau khi trực tiếp trải qua tay nghề xoa bóp của Lương Siêu, trước khi xoa bóp, cô ta cứ tới ngày đèn đỏ là toàn thân phát lạnh, đi lại đau chân thỉnh thoảng run rẩy, nhưng bây giờ không chỉ có hết đau, mà cô ta còn khỏe mạnh, vô cùng ấm áp thoải mái!
Cho nên cô ta càng thêm tin tưởng lời ông già nói năm đó, rằng hậu duệ của dòng dõi thiên y đều là những nhân vật quyền lực có thể chấn động thiên hạ!
So với hắn, cái thế hệ công tử ăn bám như Hàn Húc chẳng khác gì cát bụi!
“Nhược Đồng, chuyện này liên quan tới chung thân đại sự của cháu, cho nên không hồ đồ được đâu.


"Đừng nói với cô là cháu đã quên những lời của ông trước đó…”
“Thôi nào cô nhỏ!”
Tần Nhược Đồng vẻ mặt cáu kỉnh, chỉ vào Lương Siêu và nói một cách chán ghét: "Xem tính tình của hắn, ngoài ngoại hình đẹp đẽ ra, hắn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài làm sao với được cháu chứ?”
“Cháu chỉ cần nhắm hai mắt tùy tiện bốc một người trong đám người đang theo đuổi mình cũng có thể hạ hắn đo ván! Vậy mà cô lại muốn tách hợp cho cháu, cháu còn là cháu ruột cô không đấy?”
“Hơ hơ…”
Lương Siêu lại cười lạnh một tiếng, ấn tượng của hắn đối Tần gia càng thêm tệ.

“Tần Thiên Hải thì lỗ mũi hếch lên trời, tùy tiện chà đạp nhân phẩm người khác, còn cô lại kiêu ngạo bá đạo, ngồi trong khe cửa đánh giá người khác, thật không hổ là cha con.


"Nhưng cô yên tâm, ngưỡng cửa của nhà họ Tần quá cao, Lương Siêu tôi không bước qua được, mà cho dù có bước qua được thì loại phụ nữ như cô á, hơ hơ……”
“Cho dù là biếu không ông đây cũng không thèm!”
Nói xong, hắn đẩy Tần Liên ra rồi rời đi, gấp đến độ Tần Liên bị dẫm luôn vào bàn chân nhỏ.

Người phụ nữ như tôi sao?
Tần Nhược Đồng đôi mắt quả hạnh trợn to tức giận, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Một người mệnh danh là trắng, giàu, xinh như cô lại bị một ranh con hôi hám từ một thung lũng núi nghèo khinh thường sao?
Cảm giác này giống như nuốt phải một đàn ruồi chết, buồn nôn tới không đỡ được.

Hàn Húc thấy thế, mắt đảo như rang lạc, cả người có chút hưng phấn, thầm nghĩ đây là cơ hội để thể hiện!
"Đứng lại!"
Anh ta giơ tay và đẩy Lương Siêu một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra một tư thế kinh người: "Tên kia, tao biết mày đang kiểu không thể ăn nho nói nho chua, nhưng tao không thể tha cho cái miệng thối này của mày được.


“Dám vô lễ với nữ thần của tao thì phải trả giá lớn đấy.


"
"Ồ?"
Lương Siêu vẻ mặt buồn cười nhìn hắn:"Nói cho tao biết, là cái giá nào đi?"
Hàn Húc hừ lạnh một tiếng, chỉ xuống mặt đất.

"Quỳ xuống.

"
"Sau đó dập đầu với nữ thần 100 cái, sau đó tự tát mình 100 cái trước mặt nữ thần của tao, vừa tát vừa xin lỗi, thì tao có thể cân nhắc thả mày ra.

"
"Nếu không! "
"Tên họ Hàn kia!"
Tần Liên vội vàng mắng, cô ta đã quá quen thuộc những thủ đoạn của mấy tên công tử này rồi, cô ta e sợ tên này mang theo vệ sĩ, rồi tài xế này nọ khiến Lương Siêu chịu thiệt thòi.

"Đây là chuyện của Tần gia chúng ta, không liên quan gì đến anh, anh không có quyền xen vào.

"
“Không cần nhiều chuyện.


Lương Siêu phất phất tay với cô, cười nhìn Hàn Húc: “Tao muốn biết nếu mình nói không thì mày có thể làm gì tao?"
Hàn Húc híp mắt: "Mày là một thằng khố rách áo ôm đáng thương mà cũng có tư cách nói trước mặt bản thiếu gia sao?"
"Tao khuyên mày nên lý trí hơn một chút, nếu không mày không thể rời đi được đâu, tao chỉ cần một cú điện thoại liền có thể gọi tới mấy chục vệ sĩ, cho bọn hắn đánh mày cứt đái văng vãi đầy quần đấy!"
“Mày tin không?”
Lương Siêu nhếch miệng cười lắc đầu, lộ ra hàm răng trắng.

"Tao không tin.


"
"Ồ, mày lại rượu mời không uống thích………….


"A!"
Hàn Húc nói được nửa chừng liền kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ thấy cánh tay hắn ta đang giơ lên bị Lương Siêu bẻ thành 180 độ!
Hai cô cháu Tần Liên và Tần Nhược Đồng nhìn đấy sững sỡ.

Trước đó, Tần Nhược Đồng nghĩ rằng Lương Siêu chỉ là một tên đầu súng thiếc bạc, một người mềm yếu hèn nhát, nhưng cô ta không ngờ hắn lại có một mặt bạo lực như vậy.

"A! tao, tay của tao!"
"Tên họ Lương kia, mày dám bẻ một tay của tao sao…”
Phập phập!
Ngón tay Lương Siêu lại gõ nhẹ vào người anh ta như điểm hai lần, rất nhanh, Hàn Húc trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên, sau đó hơi ngồi xổm xuống, biểu cảm bắt đầu trở nên vặn vẹo.

“Mày làm gì với tao vậy?!”
Lương Siêu vẻ mặt lạnh nhạt lắc lắc tay.

"Không có gì, mày vừa nãy không phải nói cứt đái văng đầy quần sao, tao đột nhiên thấy khá hứng thú với điều đó đấy, cho nên muốn nhìn thử …….


“Cứt đái văng đầy quần sẽ như thế nào?”.


Bình luận

Truyện đang đọc