TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Sau khi đôi mắt xoay chuyển mấy lần, Vương Ninh lại hung ác tát một cái vào mặt Giang Hồng.

Lần này xuống tay ác hơn, trực tiếp quất bay cô ta lên một cái bàn tròn dưới đài, làm cái bàn tan nát rồi hung hăng ngã xuống đất.

"Con nghiệp chướng này!"
"Nghe rõ ràng cho tôi, từ giờ trở đi tình cảm sư đồ chúng ta xem như triệt để đứt đoạn!"
"Còn nữa, sau này tôi và Giang gia các người không còn liên quan gì nữa!"
Nghe xong, Giang Hồng chỉ cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng "Đùng!", như bị sét đánh mà trở nên trống rỗng!
Sở dĩ gia tộc của cô ta leo lên được cấp bậc hiện giờ, đứng vững gót chân ở tỉnh thành Trấn Giang, tự cho mình là hào môn, phần lớn nguyên nhân cũng là vì có Vương Ninh chống đỡ!
Nếu để bên ngoài biết Vương Ninh và Giang gia đoạn tuyệt quan hệ, phía sau Giang gia không có lấy một đại sư võ đạo để dựa vào, vậy không ít hào môn Trấn Giang trước đó đã ngấp nghé Giang gia chắc chắn sẽ như chó điên nhào lên!
Không bao lâu nữa, Giang gia to lớn sẽ bị bọn họ chia cắt sạch sẽ!
Nghĩ được như vậy, trong lòng Giang Hồng mang đầy sợ hãi.

Nhìn lại Vương Ninh lúc này đã tiến đến trước mặt Lương Siêu, luôn miệng xin lỗi, cô ta ngốc đến mấy cũng hiểu ra, trong đầu đột nhiên quanh quẩn câu nói vừa rồi của Khương Bách Đào.

Mình đắc tội một người không thể trêu vào!
Tuy đến bây giờ cô ta cũng không biết Lương Siêu là thần thánh phương nào, nhưng có thể xác định là mình thật sự không thể trêu vào người này…
Nghĩ rõ điều này, những suy nghĩ rối loạn trước đó cũng biến mất, chỉ muốn xin Lương Siêu giơ cao đánh khẽ, tha cho mình và toàn bộ Giang gia một con đường sống!
Nếu không sau hôn lễ, cô ta cũng không thể về lại Giang gia, chỉ cần trở về thì người của Giang gia sẽ không chút do dự mà xé xác cô ra!
"Ngài Lương, Lương! "
"Trước đó là tôi có mắt không tròng, dùng mắt chó nhìn người nên đắc tội ngài! Xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này!"
Giang Hồng vừa nói vừa bò qua đám người giống như một con chó, bò đến trước mặt Lương Siêu, khóc thét mà dập đầu như giã tỏi, liên tục nói lời xin lỗi.


"Xin ngài, ngài, ngài cứ coi tôi như cái rắm mà thả cũng được! Hay ngài còn chưa hết giận thì có thể đánh tôi một trận! Chỉ cần ngài không còn so đo thì đánh nát mặt tôi cũng được!"
"! "
Lương Siêu cười lạnh một tiếng, không có hứng thú đánh cô ta, nhìn bộ dạng máu me mà liên tục la hét của con ả, hắn chạm vào còn ngại bẩn tay.

Hắn quay đầu nhìn Liễu Băng Khanh, cười một tiếng và hỏi: "Có hài lòng với vở kịch hôn lễ này không?"
Liễu Băng Khanh khẽ gật đầu cười, hoàn toàn hả giận.

"Vậy cô định xử lý người phụ nữ này thế nào?"
Thấy Liễu Băng Khanh nhìn qua mình, Lương Siêu rất thờ ơ mà cười nhún vai: "Không cần nhìn tôi, cô cứ quyết định.

"
Nghe xong, Liễu Băng Khanh ngẫm nghĩ rồi thở ra một hơi, lộ ra một ý cười buông lỏng.

"Được rồi.

"
"Nên để quá khứ qua đi, chuyện này đã được giải quyết, còn Giang gia của cô ta sau này sẽ ra sao cũng không liên quan gì đến tôi, đều dựa vào tạo hóa của bọn họ đi.

"
Nghe được đáp án này, Lương Siêu cực kỳ vui mừng.

Hắn biết, giờ khắc này Liễu Băng Khanh đã triệt để buông xuống, mà chút tức giận tích tụ còn lại trong lòng cô ta cũng đã triệt để tan đi.

"Băng Khanh!" Lúc này, Bạch Hạo cũng bò như một con chó tới.

Con mẹ nó, ngay cả nữ chủ tử của mình cũng bị đánh thành thế này, vậy anh ta càng phải làm chó, sợ Liễu Băng Khanh sẽ tìm mình tính nợ.

"Thật ra em vẫn luôn, luôn hiểu lầm anh!"
"Anh vẫn luôn yêu em, chỉ là con khốn Giang Hồng này quá ghê gớm, rất nhiều chuyện đều do ả ép anh làm! Anh cũng là người bị hại! Không tự làm chủ bản thân được! "
Đối với loại cặn bã này, Liễu Băng Khanh đã hoàn toàn không còn cảm giác, nhìn cũng chẳng muốn nhìn thêm một cái, đôi môi cô khẽ mở, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"
Hôn lễ kết thúc.

Đến sáng sớm hôm sau, hôn lễ như trò hề này bị đăng báo hàng loạt, cũng bị điên cuồng chia sẻ trên mạng, trên các trang xã hội lớn!
Giang gia Trấn Giang đã triệt để phát hoả, mà đồng thời cũng triệt để nguội lạnh!
Tám giờ sáng, Lương Siêu đầy cõi lòng mong đợi đi vào Liễu gia, tâm tình nhìn có vẻ rất tốt đẹp.

Trước đó hắn từng có lời hứa danh dự với Liễu Băng Khanh, mình trị bệnh cho cô thì cô phối hợp mình từ hôn.

Bây giờ Liễu Băng Khanh đã được hắn triệt để chữa trị, vậy phần hôn ước thứ hai cũng đã được giải quyết rồi.


Biệt thự Liễu gia.

Lương Siêu và tất cả mọi người ngồi quanh một cái bàn tròn trong phòng khách lầu một, mà thái độ của mỗi người trong Liễu gia đối với hắn được khái quát bằng hai chữ: Thân thiết!
Cả Hồ Tuyết Liên cũng luôn miệng Tiểu Lương ơi, Tiểu Lương à.

Liễu Tường còn khoa trương hơn, trước kia chướng mắt Lương Siêu, một lòng ủng hộ từ hôn, nhưng bây giờ mở miệng là một tiếng em rể, thân thiết hơn bất cứ ai!
Lương Siêu cảm thấy không thích ứng, da gà da vịt nổi đầy người, sau một hồi vò đầu bứt tai rồi triệt để quyết tâm, hắn vươn tay về hướng Liễu Huy Hoàng.

"Bác Liễu, hiện tại có thể giao phần hôn thư trong tay bác cho cháu chưa?"
"A?" Liễu Huy Hoàng hơi sửng sốt một chút rồi lập tức vỗ đầu: "A a, nhìn trí nhớ của cha này!"
Lương Siêu nghe vậy thì thả lỏng mà cười một tiếng, ngay sau đó Liễu Huy Hoàng lại nói: "Tiểu Siêu, con và Băng Khanh đã sống thử một thời gian, hôn thư chắc chắn phải giao cho con, nhưng trước đó, có phải cha nên định ngày kết hôn trước, sau đó con và Băng Khanh lại đăng ký kết hôn?"
Ý bóng gió là nếu chưa triệt để định ngày mà giao hôn thư cho bây, lỡ bây chạy mất thì phải làm sao?
Ông đây cũng không ngốc!
Cái quái gì?
Ngày kết hơn? Đăng ký kết hôn?
Nụ cười trên mặt Lương Siêu lập tức cứng đờ, kịch bản này không đúng!
"Bác Liễu, đừng đùa cháu như vậy chứ?"
"Trước đó cháu đã nói, trong nửa tháng sống thử, nếu như cháu và Băng Khanh đều cảm thấy không hợp thì từ hôn, bác cũng là người có thân phận, không thể đổi ý đúng không?"
Liễu Huy Hoàng gật gật đầu: "Đúng, lúc trước cha có nói như vậy, cha cũng không đổi ý.

"
"Hôm qua cha còn hỏi Băng Khanh, nó nói trong khoảng thời gian ở bên cạnh con rất tốt.

"
Cái gì?
Lương Siêu ngây ngốc mà nhìn Liễu Băng Khanh, mà lúc này Liễu Băng Khanh hơi cúi đầu, gương mặt xinh đẹp hiện lên một vệt đỏ ửng hiếm thấy.

Lúc này, Liễu Huy Hoàng lại nhìn về phía Liễu Băng Khanh, cười hỏi: "Băng Khanh, con nói một câu ngay trước mặt Tiểu Siêu xem, con có muốn bỏ phần hôn ước này không?"

Liễu Băng Khanh lắc đầu.

"Không có suy nghĩ này, mấy ngày này con và anh ấy! Chung đụng coi như vui sướng.

"
"Huống chi phần hôn ước này là do bậc cha chú quyết định, chúng ta làm con cháu thì phải tôn trọng người lớn, cũng chỉ có thể thực hiện, còn nữa, em cũng chưa từng nói muốn hủy hôn.

"
Lương Siêu: "! "
Chị hai, bộ tính chơi tôi à?
"Ha ha ha!" Liễu Huy Hoàng thoải mái vỗ bàn, cười ha hả luôn miệng khen hay: "Vậy thì mau chọn ngày lành, làm nghi thức đính hôn trước rồi lại nói!"
Hồ Tuyết Liên: "Tôi đã chọn sẵn rồi, ba ngày sau chính là ngày tốt!"
Liễu Tường: "Dựa theo phép tắc, trước khi đính hôn có phải nên để Băng Khanh và Lương Siêu đi đăng ký trước không?"
Con mẹ nó!
Lương Siêu triệt để ngồi không yên, vội vàng đưa tay kêu dừng.

Hắn âm thầm cắn răng rồi sầm mặt lại, việc đã đến nước này thì chỉ có thể tung ra át chủ bài.

"Các vị, tôi ngả bài, thật ra tôi có chín vị hôn thê.

"
"Bất ngờ không? Ngoài ý muốn không?"


Bình luận

Truyện đang đọc