TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 542

Lương Siêu, người nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảm thấy miệng mình khô khốc một lúc, hắn ấp úng và nuốt hai ngụm nước bọt, nhưng không nói lời nào.

Nhưng khi Mộ Khuynh Tuyết lại tiến lên một bước, hắn sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế sô pha lăn lộn xuống đất, bộ dáng hèn nhát tuyệt vọng kia hoàn toàn không phù hợp với phong cách ra tay làm mưa làm gió trước đó…

“Nếu muốn, thì hôm nay…”

Vừa nói Mộ Khuynh Tuyết vừa phủ người xuống khiến Lương Siêu dù miễn cưỡng không tình nguyện nhưng cũng phải nhìn đi chỗ khác.

Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy sức mạnh của một mỹ nhân có cơ thể quyến rũ trời sinh, ngay cả giọng nói của cô lúc này cũng có thể khiến xương cốt toàn thân của người đàn ông trở nên giòn tan, đồng thời cũng phải sôi trào máu!

Nếu còn nhìn nữa, hắn cảm thấy định lực của mình sẽ thật sự không trấn tĩnh nổi nữa…

“Mộ đại mỹ nhân, cái đó, cô, tôi …”

Do dự một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn vội vàng lấy nó ra để xem, nhưng thấy cuộc gọi video của Liễu Băng Khanh.

Chết tiệt, cái này không phải muốn chết người sao!?

Điều ép người hơn nữa là Lương Siêu đang chuẩn bị cúp máy, nhưng Mộ Khuynh Tuyết đã nhanh chóng chạm vào nút nghe.

Lúc này ở trong video, Liễu Băng Khanh dường như vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng và mặc một bộ đồ ngủ ren, với ánh mắt nghi ngờ.

“Lương Siêu, trước đó không phải anh ở nhà Cung Vũ à? Sao bây giờ lại ở khách sạn rồi?”

“Ờ…”

Đang suy nghĩ nên bịa cái lí do gì cho hợp lý đây thì Mộ Khuynh Tuyết liền cười nhạt đứng dậy, cô còn cố ý vung vẩy vài lọn tóc và nhặt bộ trang phục hầu gái lên phe phẩy trước camera.

“Lương Siêu à, nếu xong việc rồi thì tôi đi trước nhé!”

“Lần xoa bóp vừa nãy của tôi cứ coi như để cảm ơn anh đi, đương nhiên là nếu anh thấy nó dễ chịu thì sau này tôi vẫn rất vui lòng mà góp sức, hơn nữa tuyệt đối sẽ không đòi sự ràng buộc gì đâu.”

“Hi hi hi…”

Nhìn Mộ Khuynh Tuyết mặc lại quần áo trong không gian lờ mờ tối, lại đi chân trần ra khỏi phòng tối, gương mặt Lương Siêu ngay lập tức đen xì.

Để tránh để cho sự việc trở nên đen tối hơn, hắn cũng không muốn giải thích nữa mà trực tiếp làm người câm.

Cảnh tình ngay lý gian như vầy có giải thích thì cũng vậy.

Ba phút sau, Liễu Băng Khanh, người đã im lặng nãy giờ chậm rãi nói: “Nghe nói anh đã lấy được phần hôn thư trên tay Cung Vũ rồi, tiếp theo đây anh định đi đâu?”

Ủa alo, vậy là xong chuyện rồi hả?

Lương Siêu nhất thời cảm thấy thật sự may mắn, hắn suy nghĩ một hồi rồi mới nhỏ giọng lên tiếng.

“Đế Kinh.”

Bình luận

Truyện đang đọc