TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 533

Nhưng ngay sau đó ả đã lắc đầu dữ dội và hét lên một cách cuồng loạn: “Không, không thể nào!”

“Miller đại sư mang trong người huyết thống của ma cà rồng, hơn nữa còn sắp được lên cấp cao trong bậc ma cà rồng rồi, thế hệ trả của cả cái Viêm Hạ này không ai là đối thủ của ngài đấy, cho nên Miller không thể nào rơi vào trong tay mày!”

Nghe vậy, Mộ Khuynh Tuyết nhất thời cũng có chút nghi hoặc.

Mặc dù huyết mạch ma cà rồng là dòng dõi rất ghê tởm bẩn thỉu, nhưng theo cô biết về phương diện thực lực của đối phương lợi hại cỡ nào là không thể bàn cãi, hơn nữa cô cũng nghe nói, mỗi một ma cà rồng đều có năng lực thiên phú của mình, mặc dù thực lực của Lương Siêu cũng rất mạnh, nhưng đối mặt với một ma cà rồng như vậy, cô nghĩ cơ hội chiến thắng cũng không lớn lắm mới phải.

Nhìn Mộ Khuynh Tuyết phóng đến mình ánh mắt đầy nghi hoặc, Lương Siêu cười cười và ra hiệu im lặng với cô ấy.

“Suỵt”

“Cô không cần hỏi gì cả, cứ ở một bên nhìn là được.”

“Ờ.”

Mộ Khuynh Tuyết yếu ớt gật đầu đáp lại, dáng vẻ đầy phong tình quyến rũ trước đó đã biến mất, hiện giờ cô trông như một cô bé nhỏ cô đơn lẻ loi đầy đáng thương.

Lương Siêu thấy cô vẫn ngây ngốc đứng đó, lại cười cười, hắn đập đập xuống chiếc ghế sofa bên cạnh: “Bình thường cô hay đứng để xem cuộc vui là.”

“Ngồi xuống đây.”

Mộ Khuynh Tuyết lại ngồi xuống theo lời hắn, trong lòng có chút thấp thỏm sợ hãi, nhưng cũng có chút tò mò.

“Họ Lương kia!”

Mộ Liên Y không chịu nổi bầu không khí càng ngày càng quái dị ở hiện trường này lập tức hét lớn: “Mày, mày rốt cuộc đang giở trò quái đản gì vậy hả?! Mày rốt cuộc bán thuốc vì ở trong hồ lô đó!?”

Nghe thấy vậy, Lương Siêu vẫn không thèm nhìn ả ta lấy một cái, mà chỉ cười nhìn Mộ Khuynh Tuyết bên cạnh, trong ánh mắt ngập tràn sự an ủi, yêu thương.

Một khắc sau.

Bục!

Sau khi búng tay một cái, hắn nhẹ giọng nói: “Cuộc vui bây giờ xin được bắt đầu.”

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy một tiếng “bùm” vang lên. Cửa phòng bị đạp mạnh ra, ngay sau đó có 3 người đàn ông trung niên bước vào.

“Các người là ai!”

“Các người có biết đây là đâu không mà lại dám…A!”

Ngô Nguyên Trung còn chưa kịp nói xong đã bị một người đàn ông trong số đó tát một phát bay tới góc tường.

“Hai người câm miệng!”

Mộ Liên Y nhìn về phía Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm rồi khẽ quát với vẻ cảnh cáo. Cô ta đều nhận ra ba người kia là ai, tất cả bọn họ đều là người của Mộ gia.

“Triệu đại sư, Lôi đại sư, Vu đại sư, sao ba ngài lại tới đây?”

Ba người bọn họ nhìn Mộ Liên Y đầy vẻ thờ ơ, trong mắt không còn một chút sự tôn kính nào như ngày trước nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc