TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 422

“Lương đại sư tha mạng!”

“Trước đó là do tiểu nhân không có mồm, không cần ngài phải động thủ, tôi sẽ tự vả vào miệng của mình!”

“Tôi cũng tự vả miệng mình, xin đại nhân tha thứ cho chúng tôi lần này đi!”

Thấy thế, Lương Siêu hừ cười một tiếng rồi xua tay, không để mình bị cảnh này lừa:

“Đừng lãng phí sức lực, tục ngữ có câu, họa từ miệng mà ra. Có mấy lời nếu đã nói ra khỏi miệng thì nhất định phải gánh trách nhiệm tương ứng.”

“Vốn tôi không có ý định vì Cung gia mà động vào mấy người, nhưng hai người lại cứ muốn động vào tôi, nên tôi đây cũng không ngại giúp Cung gia lần này.”

“Hôm qua nhà họ Cung nói trong ba ngày hai người phải góp đủ cho ông 2 tỷ, còn tôi sẽ nhân từ hơn so với bọn họ mà cho hai người một tuần.”

Nghe đến đây, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Đối với hai công ty mà nói, kiếm được 2 tỷ trong một tuần không khó, nếu 2 tỷ có thể dẹp loạn việc này, có thể vì hai gia đình miễn được mối họa diệt môn thì là có thể chấp nhận được

“Một tuần sau, tôi muốn 10 tỷ.”

“Tiền mặt.”

Roẹt!!!

Hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm cùng biến sắc, triệt để há hốc mồm.

10 tỷ.

Có nghĩa buộc mỗi nhà bọn họ là 5 tỷ, lại còn đặc biệt muốn tiền mặt!

Đây là tiết mục buộc họ phải bán của cải và các sản nghiệp của mình sao?!

“Lương đại sư, cái này, nhiều tiền như vậy, chúng tôi…”

“20 tỷ, tiền mặt!”

Lương Siêu không hề nói nhảm trực tiếp tăng gấp đôi số tiền bồi thường!

Hai người họ thở hổn hển! Mỗi người 10 tỷ!

Đây là muốn ăn mòn hoàn toàn xương cốt của họ sao!

“Còn muốn cò kè mặc cả sao?”

“Tuy tôi không phải dân kinh doanh nhưng cũng không phải hai người tùy tiện than nghèo kể khổ, khóc đôi ba câu là xong chuyện đâu. Quy mô của hai gia đình ông ắt phải được ba hoặc bốn tỷ nhân dân tệ, đúng chứ?”

“Nếu nói thêm những lời vô ích thì tôi tiếp tục tăng giá, tăng đến khi tất cả tài sản của hai nhà các người đều áp xuống hết mới thôi.”

Hai người đều khổ sở, sắc mặt như táo bón ăn cứt, cuối cùng thật sự không dám nói lời nào, đành phải vội vàng đáp ứng sau đó cả người rũ rượi đau đầu nhức óc rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Mộ Khuynh Tuyết che miệng cười nói: “Theo tôi được biết, bác sĩ Lương, hiện tại anh không thiếu tiền, vậy mà còn tham lam như vậy?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc