TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 258

“Này người đẹp Hạ, lúc cô đánh giá người khác đừng luôn mang theo ý phiến diện vậy được không?”

“Tôi có việc phải làm chứ lấy đâu ra thời gian đi để ý cái võ quán gì gì đó?”

Nói xong ném điện thoại di động qua.

Hạ Tử Yên nhìn một chút, liền thấy là Hàn Phỉ người đã gửi tin nhắn tới qua Wechat, nói rằng một nhóm dân làng bị trúng độc ở một ngôi làng cách Trấn Giang không xa, chính quyền thành phố đã tổ chức một đội y tế để chuẩn bị đến giải cứu và điều tra.

Hàn Phỉ ở trong đội y tế đó, cô hy vọng Lương Siêu có thể đi cùng.

“Anh chuẩn bị đi cùng Hàn Phỉ sao?”

“Ừ.”

Lương Siêu gật đầu, vẻ mặt có chút ngưng lại, nghiêm túc.

“Trước đó Hàn Phỉ đã nói đại khái về dấu hiệu trúng độc của những người dân làng đó cho tôi rồi, còn gửi cho tôi một vài bức ảnh về những người dân làng bị đầu độc, đó chắc chắn không phải là ngộ độc thực phẩm hay nguồn nước thông thường.”

“Hử?”

Hạ Tam Hải nhất thời thấy hứng thú và hỏi¨

“Vậy đó là loại độc gì?”

“Rất có thể, đó là cổ độc.”

“Cổ độc?!”

Con ngươi Hạ Tam Hải đột nhiên co rụt lại, phàm những chỗ nào có cổ độc thì nơi đó nhất định có cổ sư!

Mà mỗi một lần cổ sư xuất hiện, đối với người bình thường nhất định là tai họa!

().

“Lạ thật đó, theo tôi được biết, toàn tỉnh ngoại trừ Lỗ Trì ra, không có tìm được cổ sư nào khác, nhưng Lỗ Trì đã bị cậu đánh cho phế rồi, hiện tại căn bản không có năng lực gây sự nữa?”

Sau khi lẩm bẩm một hồi, Hạ Tam Hải trầm giọng nói: “Tiểu Lương, chuyện này không tầm thường, cậu xác định chưa?”

Lương Siêu lắc đầu: “Tôi chỉ đang suy đoán, và tôi không chắc chắn cho đến khi mình tận mắt chứng kiến những dân làng bị đầu độc đó.”

Lương Nghiên đang lặng lẽ ăn ở bên cạnh, bĩu môi khi nghe thấy điều này.

“Anh ơi, anh lại định đi nơi xa nữa à??”

“Vậy anh có thể mang Nghiên Nghiên đi cùng không? Nghiên Nghiên không muốn rời xa khỏi anh…”

Lương Siêu cười khổ, hắn không thể mang cô bé nhỏ này đi mấy nơi nguy hiểm như vậy được.

Hắn nhẹ xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, ngoan, anh đi nhiều nhất mấy ngày là về, hai ngày này để chị Tử Yên đưa em đi chơi.”

“Có được hay không?”

Lời vừa dứt, Hạ Tam Hải đã đi tới, ôm Lương Nghiên đứng dậy: “Nghiên Nghiên, mấy ngày nay ông sẽ ở bên cạnh cháu, dẫn cháu đi khu vui và thủy cung chơi, đảm bảo mỗi ngày đi tới những nơi vui chơi khác nhau không bị trùng đâu, có được không nè?”

Lương Nghiên vừa nghe thấy vậy, mặc dù cô bé vẫn có chút không tình nguyện nhưng khi biết Lương Siêu phải đi làm chính sự nên đành khéo léo gật đầu đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc