TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 662

“Ha ha, sau này bác sẽ biết thôi.”

Người phụ nữ trả lời một câu lấp lửng, sau đó lại uống thêm một ngụm cà phê rồi mới đứng lên, nói: “Bác Tô, lát nữa cháu phải ra ngoài một chuyến, bác không cần đi theo.”

“Tiểu thư đi đâu?”

Đôi mắt phượng hơi hẹp dài của cô ta híp lại, cười nói: “Đương nhiên là muốn đi tìm Lương Siêu một chuyến, nghe bác nói tên này từng cho Dược phẩm Nhuận Tinh không ít bí kíp trân quý đúng không?”

“Hừ, không thể để Diệp Khuynh Thành kia chiếm hết chỗ tốt trên người hắn được, nếu không chẳng phải cơ hội nổi bật của tôi bị người phụ nữ đó cướp hết rồi sao?”

Nói xong, cô liền rời khỏi phòng ăn, để lại Bác Tô với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Hôm nay tiểu thư làm sao vậy?”

“Lời này nghe như thế nào cũng cảm thấy như cô ấy sắp phải đi giành tình cảm về ấy nhỉ?”

……

Buổi sáng, khoảng 10 giờ.

“Lương Y Thánh!”

Giả Nam đỡ Diệp Khuynh Thành vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa gấp gáp kêu lên: “Nhanh, nhanh cứu người đi!”

“Ê ê ê! Cô có chuyện gì đó? Cô không biết quy tắc của Lương Y Thánh sao?”

“Muốn khám bệnh phải xếp hàng trước, mau ra ngoài xếp hàng đi! Cho dù cô là người đẹp hay người giàu có cỡ nào cũng không có ngoại lệ!”

“……”

Ồn ào một lúc sau lại có người bắt đầu động tay động chân xô đẩy Giả Nam, nhìn thấy vậy Lương Siêu nhướng mày.

“Dừng tay, im lặng hết đi.”

Nói xong, Lương Siêu liền đi qua đỡ Diệp Khuynh Thành, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà đi vào bên trong.

Không ít người thấy thế thì bất mãn ra mặt, nhưng cũng không dám lớn tiếng kháng nghị, chỉ đành lẩm bẩm không công bằng, Giả Nam vừa nghe được lời này thì trợn trắng mắt, sau đó khoanh hai tay lên trước ngực, nói: “Diệp đổng của tôi không phải chỉ là một người đẹp bình thường, mà cô ấy còn là vợ tương lai của Diệp Y Thánh đó!”

“Các người có thể so sánh được sao?”

Những người đang lẩm bẩm nhất thời cũng im lặng, nhao nhao lắc đầu cười khổ.

Nội đường, Lương Siêu đỡ Diệp Khuynh Thành lên giường, đang muốn bắt mạch cho cô thì Diệp Khuynh Thành lại bắt lấy cổ tay hắn ngăn lại, làm Lương Siêu sững sờ.

“Cô làm gì vậy?”

“Trước khi chẩn bệnh cho tôi, anh phải nói trước cho tôi biết là chuyện trước đó tôi nói anh đã hiểu chưa?”

“A? Cái gì?”

Ánh mắt Diệp Khuynh Thành không khỏi trở nên lạnh đi mấy phần, nói: “Tôi mời anh đến Nhuận Tinh chúng tôi làm phó giám đốc, chuyên phụ trách nghiên cứu phát minh, chế tạo loại thuốc mới. Trước đó tôi đã nói qua, chờ chừng nào anh nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc