TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 415

“Được.”

Lương Siêu gật đầu, thủ pháp lập tức trở nên kỳ ảo khó lường, trong quá trình thi châm còn giống như có tiếng gió và tiếng sấm gào thét.

Cửu Thiên Vô Cực châm quyết, châm pháp này là bí tịch độc môn xưa nay chỉ đơn truyền trong dòng tộc Thiên Y, và đây cũng là lần đầu tiên Lương Siêu thi triển nó từ khi học xong đến giờ.

Cho dù đã đạt tới tu vi Thiên Tượng, nhưng cũng không thể không cẩn thận chờ đợi.

Một tiếng trôi qua.

Sau khi một châm cuối cùng đâm vào trong cơ thể Lê Uyển, trong lúc nhất thời chín mươi chín kim châm đồng loạt run lên còn kèm theo một loạt âm thanh rồng gầm phượng kêu khiến Mộ Khuynh Tuyết và Lương Nghiên đứng một bên đều ngơ ngác.

Châm pháp bật này, dùng từ thần kỳ để hình dung cũng không quá đáng!

Mà đang lúc Lương Siêu thở phào nhẹ nhõm, vừa ngồi xuống chuẩn bị điều tức một chút.

Thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng quát lớn.

“Tên nhóc Lương Siêu! Nhanh ra đây chịu chết đi!”

Bên ngoài căn nhà lớn kiểu phương Tây.

Bạch Vân hi, Vân Cơ cùng với Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm bốn người đều có mặt tại đây, Mộ Khuynh Tuyết người đi ra đầu tiên, cau lại mày liễu đầy giận dữ.

“Làm thế nào mấy người lại tìm tới nơi này?”

“Lương thần y đang chữa bệnh cho gia sư, mấy người không có nhiệm vụ thì mau chóng rời đi đi!”

Nghe xong lời này, Bạch Vân Hi hừ một tiếng, nói: “Mộ tiểu thư, nghe lời khuyên của tôi đi, nhân lúc sư tôn của tôi còn chưa hoàn toàn tức giận, mau chóng cắt đứt quan hệ với cái tên họ Lương kia đi.”

“Khuyên tôi sao?”

“Anh là cái thá gì mà cũng đòi khuyên nhủ tôi?”

Mộ Khuynh Tuyết thay đổi tác phong cũ, không nói nhảm lấy một câu liền bắt đầu giận dữ.

“Đánh không lại Lương thần y thì cũng thôi đi, lại còn chẳng biết xấu hổ đi mời sư phụ đến giúp lấy lại mặt mũi? Uổng công trước đó tôi từng coi anh như một nhân vật tầm cỡ.”

“Hiện tại xem ra so sánh với Lương thần y, sợ rằng anh còn không sánh bằng một ngón út của người ta nữa.”

“Cô!”

Mặt Bạch Vân Hi tối sầm lại, sau đó Vân Cơ nói: “Tôi không phải là người vô lý, tôi đến đây lần này không phải để xuất đầu đầu lấy lại thể diện, mà là để đòi nợ máu cho con gái tôi.”

“Con gái ông?”

Ánh mắt Mộ Khuynh Tuyết một trận biến ảo, nhìn nhìn lại ánh mắt Bạch Vân Hi hi đột nhiên trở nên có chút hốt hoảng bất định, nhất thời đã hiểu ra.

“Sư muội họ Bạch kia là con gái ông?”

“Đã chết rồi?”

“Đúng!”

Vân cơ gật đầu, vẻ mặt sát khí.

Bình luận

Truyện đang đọc