TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 549

Thấy Lương Nghiên lại bắt đầu khóc, ba cô gái lại luân phiên an ủi, sau một lúc lâu tiếng khóc của Lương Nghiên mới dần dần ngừng lại, có chút tự trách ôm lấy Lương Siêu đang trầm mặc không nói.

“Anh, có phải anh giận không?”

“Nghiên Nghiên sai, Nghiên Nghiên không khóc không quấy nữa, có được hay không?”

Thấy em mình hiểu chuyện như thế, Lương Siêu lại cảm thấy ngực mình nhói nhói, sau khi hoãn lại một chút thì xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên.

“Nghiên Nghiên ngoan, anh không giận.”

“Tuy bây giờ cha mẹ không ở bên cạnh, nhưng anh đảm bảo sẽ một luôn cưng chiều em, để em còn hạnh phúc vui vẻ hơn cả lúc có cha mẹ, có được không?”

Lương Nghiên sa sút mà gật gật đầu, sau đó đi cùng Lương Siêu chọn một căn biệt thự xa hoa có sẵn, tốn hơn năm tỷ!

Chạng vạng tối, Đế Kinh tôim hoàn một bên, trước một trang viên sớm đã bị bỏ hoang, một mình Lương Siêu lại tới đây bình tĩnh đứng đó, mặc cho gió lạnh căm căm thổi quét qua người, hắn vẫn không nhúc nhích.

Nơi này chính là ngôi nhà trước kia của hắn.

Nhưng hôm nay đã lụi bại đến tình trạng này, thậm chí Lương Siêu khẽ ngửi một cái cũng có thể mơ hồ ngửi thấy hơi đất khô cằn.

Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Ánh lửa ngút trời, tiếng la giết vang lên không ngừng!

Nơi ánh mắt nhìn thấy được đều là hình ảnh bi thảm do máu tươi và lửa phác hoạ ra!

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, Lương Siêu bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng mà gào thét!

“Từ trước đến nay cha mẹ tôi luôn lương thiện giúp người, lòng dạ ngay thẳng! Nhưng vì sao lại gặp phải tai vạ như thế!”

“Diệt môn, tàn sát!”

“Lão tặc thiên, năm năm trước là ông mù sao!”

“Ông, bất công!”

Sau một lúc ngửa mặt lên trời mắng chửi, hắn bỗng dùng hết sức nện một quyền xuống mặt đất, nhất thời đánh cho bùn đất tung bay, mặt đất trong phạm vi vài trăm mét cũng điên cuồng rung động.

Sau đó là quyền thứ hai, quyền thứ ba…

Giờ phút này, uất ức, chua xót và lửa giận mà buổi sáng hắn liều mạng giấu trong lòng rốt cục có thể không kiêng kỵ mà mặc sức phát tiết ra ngoài!

“Là ai…”

“Rốt cuộc là ai!”

Nửa giờ sau, hình như đã thấm mệt, Lương Siêu dần dần dừng lại, mất hồn mất vía mà co ro dưới mặt đất.

Dù hai tay đã dính đầy máu tươi, nhưng hắn vẫn đờ đẫn, mặt không cảm xúc, không cảm thấy đau đớn chút nào. Đối diện với thống khổ diệt tộc năm năm trước, chút đau đớn da thịt này quá vô nghĩa.

Sau một lát, trong lòng Lương Siêu càng kiềm nén, phiền muộn, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lăng Vũ.

 

Bình luận

Truyện đang đọc