TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 453

Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm cười rộ lên, đều không nói chuyện.

“Hô…” Võ Thiên Tích chậm rãi phun ra một ngụm khói, nói: “Cung gia chủ, đừng kích động như vậy.”

“Trước đó giám đốc Ngô, giám đốc Đào hố anh hơn một triệu thật sự là lỗi của họ, nhưng theo tôi được biết, hai người bọn họ đã đền cho anh hơn bốn triệu, cái này đã đủ đền bù tổn thất cho Cung gia các người.”

“Anh còn muốn thêm mười sáu triệu?”

“Hừ, không sợ ăn bể bụng mình à?”

“Võ bộ chủ, cũng không thể nói như vậy, ông…”

“Bác Cung.”

Lương Siêu giơ tay cắt ngang lời ông ấy, lại nhìn về phía Võ Thiên Tích: “Chắc ông là bộ chủ phân bộ Võ Minh ở Xuyên Nam? Có lẽ ông đã hiểu lầm, 20 triệu kia không liên quan gì đến Cung gia, là chuyện giữa tôi và hai nhà bọn họ.”

Thấy Lương Siêu nhanh vậy đã nhảy ra, Võ Thiên Tích nheo mắt lại nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: “Tuổi không lớn lắm, nhưng miệng lưỡi cũng rất lớn lối đấy.”

“Ừm, lời này không sai.” Lương Siêu cười gật gật đầu: “Không chỉ miệng lưỡi lớn lối, tính tình cũng rất nóng nảy, cho nên tôi cũng không chấp nhận người khác hoà giải.”

Nói xong, hắn căn bản không để ý tới sắc mặt lập tức trầm xuống của Võ Thiên Tích, xoay chuyển nhìn về hướng Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm gần đó.

“16 triệu đã chuẩn bị xong chưa?”

“Hôm nay cho dù thiếu một đồng thì hai người các anh chỉ có thể nằm bò ra ngoài, hai nhà các anh cũng không cần tiếp tục tồn tại nữa.”

Khi trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm không khỏi bắt đầu e sợ, dù sao họ đều từng chứng kiến thủ đoạn của Lương Siêu, vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về hướng Võ Thiên Tích.

Thấy thế, Võ Thiên Tích thở nhẹ một hơi, nói: “Lương Siêu đúng không? Nghe nói cậu còn trẻ mà tu vi đã đạt Thiên Tượng, có chút cao ngạo cũng là bình thường, nhưng!”

Tiếng nói đột nhiên thay đổi, tiếp tục nói: “Bởi vì có câu gọi là oan gia nên giải không nên kết, tôi là bộ chủ phân bộ Võ Minh cao quý mà cũng tự mình ra mặt điều giải, cậu cũng nên biết tiến thối một chút”

“Theo tôi thấy, 16 triệu còn lại coi như bỏ qua, mặt khác, nghe nói cậu và Mộ Khuynh Tuyết có quan hệ không cạn?”

“Hai ngày nữa sẽ có người dẫn cô ta đi, đến lúc đó cậu không ngăn được.”

Mộ Khuynh Tuyết?

Ánh mắt Lương Siêu đanh lại, không nghĩ tới còn có chuyện liên quan đến Mộ Khuynh Tuyết.

“Ai muốn dẫn cô ấy đi? Dẫn đi đâu? Lại muốn làm cái gì?”

“A…”

“Nếu như tôi là cậu thì sẽ không hỏi nhiều vấn đề như vậy, biết quá nhiều không tốt với cậu, đạo lý kia không cần bộ chủ này dạy cậu đúng không?”

Lương Siêu nghe vậy thì sững sờ, tiền không cho đòi, trái lại còn muốn dẫn một người bạn của mình đi?

Còn bày ra dáng vẻ đường hoàng như vậy? Sao mặt lớn thế? Tự tin này từ đâu ra?

Sau đó Lương Siêu nhẹ gật gật đầu, nói: “Tôi nghe rõ.”

“Hôm nay ông không phải đến hoà giải, là đến khiêu khích, đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc