LONG UY CHIẾN THẦN

“Đa tạ Hộ soái Lê!” Trong lòng Ngụy Nghiêm vô cùng hận Lê Vĩnh Thiên, nhưng ngoài miệng thì không thể không cảm ơn.

Nếu không phải vì Lê Vĩnh Thiên, con gái ông cũng sẽ không phải chết!

Bây giờ trước mặt Quốc vương Long Quốc và các vị đại thần, ông không thể không cảm ơn người sẽ giết con gái mình, chỉ có ông mới biết đó là cảm giác như thế nào.

Advertisement

“Bộ trưởng Ngụy không cần khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Ngụy Thái Phượng cảm thấy cuộc đối thoại giữa Lê Vĩnh Thiên và bố cô có gì đó không đúng lắm, gấp gáp hỏi: “Hộ soái Lê, cậu và bố tôi nói chuyện gì thế hả?”

“Ông ta muốn tôi thay ông ta thanh lý môn hộ!” Lê Vĩnh Thiên nói.

Advertisement

Lê Vĩnh Thiên vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Đỗ như sét đánh bên tai, toàn bộ đều sợ ngây người.

“Không! Không thể nào! Bố tôi không thể nào nói như thế được! Tôi không tin đây là lời ông ấy nói!” Có đánh chết Ngụy Thái Phượng cũng không tin bố của bà lại có thể ra tay tàn nhẫn đến thế!

Sau đó, Ngụy Thái Phượng lại nói: “Nhất định ông ấy truyền đạt lại thánh chỉ cho cậu, ân xá cho chúng tôi tội chết, nhưng cậu một lòng muốn giết chúng tôi, cố tình nói sai thành những lời này, có đúng không?”

“Bà không tin thì tự mình đi hỏi ông ta đi!” Lê Vĩnh Thiên nữa dứt lời liền đưa điện thoại cho Ngụy Thái Phượng.

Lúc này, điện thoại còn chưa tắt.

Trước khi con gái mình chết, Ngụy Nghiêm còn muốn nói một vài lời cuối cùng, vì thế ông mới không tắt điện thoại.

Tay Ngụy Thái Phượng run rẩy nhận lấy điện thoại, sau đó nơm nớp lo sợ nói: “Bố, bố vừa nói với Hộ soái Lê là truyền đạt lại thánh chỉ ân xá của Quốc vương Long Quốc đúng không?”

“Thánh chỉ gì mà thánh chỉ? Con ngông cuồng phách lối đến thế, ngay cả mẹ của Hộ soái Lê mà con cũng dám khoét mắt, con cho rằng Quốc vương sẽ tha cho con sao?” Ngụy Nghiêm tức giận nói.

Ngụy Thái Phượng nghe xong lập tức bị dọa sợ, vừa khóc vừa nói: “Bố, con biết sai rồi, bố giúp con cầu xin Quốc vương đi, giúp con có cơ hội bù đắp cho sai lầm của mình!”

“Những gì con đã làm, thiên lý khó dung, quốc pháp khó dung, thể diện của bố đều bị con ném đi cả rồi! Đừng cho rằng bố có cầu xin Quốc vương tha cho con, thì Quốc vương sẽ đồng ý tha cho con, đến bố cũng không thể cứu được con! Con không chết thì khó mà nguôi ngoai lòng dân! Con làm cho cả gia đình phải hổ thẹn, ta không có đứa con nào như con cả!” Vì để thể hiện thái độ kiên quyết vì nghĩa quên thân, Ngụy Nghiêm chỉ có thể nói những lời này.

Ngụy Thái Phượng lập tức ngây ra như phỗng, bà nằm mơ cũng không nghĩ tới kết cục như thế này!

“Kiếp sau sống cho tử tế, đừng trách bố vô tình, muốn trách thì trách bản thân con quá phách lối, vô pháp vô thiên. Thiện ác ắt có báo ứng chứ không phải không có, chỉ là chưa đến lúc mà thôi, đây là lúc mà con phải trả giá cho tất cả những gì đã gây ra!” Ngụy Nghiêm nói.

“Bố! Cứu con! Con không muốn chết, cứu con với, cứu con! Con thật sự không muốn chết đâu! Bố nhất định sẽ không nỡ để con bị giết đâu, bố mau nghĩ cách cứu con đi! Con là con gái bảo bối của bố mà!” Ngụy Thái Phượng không ngừng vừa khóc vừa cầu xin.

“Nhắm mắt xuôi tay đi, an nghỉ đi, nhớ kiếp sau sống cho tử tế.” Ngụy Nghiêm vừa dứt lời thì cúp máy luôn.

Ông quả thật không thể chịu đựng được tiếng cầu xin bi ai của con gái trước khi chết.

Trước là nhà họ Chu đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bây giờ đến lượt ông ta đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi. Cảm giác này quả thật khó mà chịu đựng được.

“Bố! Bố! Đừng bỏ mặc con!” Ngụy Thái Phượng vẫn ôm điện thoại gào khóc.

Lê Vĩnh Thiên cũng không muốn nghe Ngụy Thái Phượng gào khóc nữa, nói: “Đem bọn họ ấn xuống đất, xử bắn tại chỗ!”

“Vâng!” Tất cả tướng sĩ lập tức đem Đỗ Quang, Đỗ Lượng, Ngụy Thái Phượng, Vu Cơ cùng hai trợ thủ khác của ông ta cũng như đám người hầu của nhà họ Đỗ áp giải xuống.

“Hộ soái Lê, chúng tôi cuối cùng cũng không khoét được mắt của mẹ cậu, tội không đáng chết mà!” Đỗ Quang vừa khóc vừa giãy giụa trong tuyệt vọng.

“Các người không thành công khoét mắt mẹ tôi là vì Lại Nhi đến kịp, còn có đại quân của tôi cũng vừa kịp thời đến nơi. Nếu không thì, bây giờ mắt mẹ tôi đã sớm bị các người khoét đi rồi!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Hộ soái Lê, tôi chỉ là người bị nhà họ Đỗ mời đến, còn chưa làm tổn thương đến mẹ cậu, tôi vô tội mà, cậu không thể giết tôi!” Lúc này Vu Cơ vừa giãy giụa vừa khóc lóc.

“Cái tên bác sĩ lang băm không có tâm như ông, tuy rằng lần này còn không khoét được mắt mẹ tôi, nhưng bình thường cũng đã khoét mắt rất nhiều người, làm ra nhiều chuyện khủng khiếp, làm tổn thương đến nhiều người khác! Ông là một tên cặn bã trong số y bác sĩ, ông không chết thì trời đất khó tha!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Chúng tôi chỉ là trợ thủ của bác sĩ Vu, không phải chủ mưu, tội chúng tôi không đáng chết!” Đúng lúc này, một tên trợ thủ vì muốn sống lại nói.

“Trợ thủ các người làm chuyện thất đức còn ít à? Có khác gì với đám y sĩ kia đâu? Các người lấy đi nội tạng của bao người, trong lòng các người biết rõ, có chết cũng chẳng oan!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Hộ soái Lê, tha mạng! Tôi không muốn chết, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!” Lúc này Đỗ Lượng đã vô cùng hoảng sợ, không ngừng gào khóc.

“Nếu biết có ngày này thì tại sao còn làm thế? Chính cậu uống say lại lái xe, rồi đụng phải xe ba bánh của mẹ tôi lái, chính cậu đuối lý trái lại còn muốn mẹ tôi phải bồi thường 1 tỷ, lại còn muốn em gái tôi lấy thân bồi thường! Kẻ cầm đầu chính là cậu, cậu không chết thì công bằng ở đâu?” Lê Vĩnh Thiên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc